Chương 58: Tôi cũng không ngại đền cho cô ấy cái mạng này
Cơ thể căng thẳng đã thả lỏng nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không thể tiêu tan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt vùng vẫy bò dậy khỏi mặt đất, bước chân hư không đi về phía giường, nhìn thấy Thu Danh Duy đang bọc chiếc áo khoác của Cố Trì, anh im lặng kéo nó ra và thay bằng chiếc áo khoác của mình.
Cố Trì thấu hiểu nhường sang một bên, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Danh Duy, anh ấy vẫn không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Anh ấy đã tìm thấy người phụ nữ yêu dấu của mình.
Nhưng anh không bao giờ có thể tìm thấy Niệm Niệm nữa...
Anh ấy hít vào một hơi thật sâu để đè nén nỗi buồn, quay người bước ra khỏi phòng để hỗ trợ các viên cảnh sát, thuận tiện kiểm tra xem xe cứu thương đã đến chưa.
Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Danh Duy và khóc như thể không có ai khác ở đó.
Có trời mới biết anh làm thế nào mới sống sót qua khoảng thời gian này.
Anh quay lại thành phố Nhạc để tổ chức sự kiện ký tặng, đồng thời vẫn không ngừng gửi tin nhắn cho cô nhưng vẫn một mực không nhận được hồi âm, gọi điện thoại từ không có ai trả lời cho đến tắt máy. Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, liên lạc với trợ lý của Thu Danh Duy ở thủ đô, và đúng như dự đoán, anh đã nhận được một tin xấu… Tiểu Duy không thấy tăm hơi đâu! Vào ngày họ chia tay, sau khi cô một mình lái xe ra ngoài đã không còn thấy quay lại nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không quan tâm đến cuộc ký tặng đang diễn ra giữa chừng mà lập tức đặt chuyến bay gần nhất đến thủ đô. Ngay khi đến đồn cảnh sát, anh đã nhìn thấy đoạn video giám sát Phạm Phi Bằng và những người khác tông vào Tiểu Duy một cách tàn nhẫn nhưng lúc đó mấy người bọn chúng vẫn cười hi hi ha ha, vì có chỗ dựa nên trên mặt chẳng sợ hãi gì, trơ trẽn nói có năng lực thì kiện bọn họ đi, dù sao bọn họ cũng là người có tiền có mối quan hệ, chỉ một ngôi sao quèn có thể làm gì được bọn họ?
Chỉ một ngôi sao giải trí hàng đầu không thể đả động gì đến được bọn họ, nhưng người giàu nhất ở thành phố Bái cũng không phải ăn chay, Cố Trì cũng vậy, ba người bắt tay khiến đám người Phạm Phi Bằng nổi lềnh bềnh ngay lập tức.
Cũng giống như sự sụp đổ của nhà họ Minh, trước sự lên án của toàn bộ cư dân mạng, nhà họ Phạm bị tra ra các phương thức cạnh tranh kinh doanh không lành mạnh và trốn thuế, thế là đã lập tức bị lật đổ.
Vào lúc này, Phạm Phi Bằng và những tên khác cuối cùng cũng hoảng sợ tìm đến Hạ Minh để được che chở. Dẫu sao… "Chúng em đang trút giận cho anh! Hạ Minh, anh không thể bỏ mặc chúng em được!"
“Trút giận cho tôi?” Đèn trong trại giam mờ tối khiến cho khuôn mặt ngược sáng trông vô cùng u ám, Hạ Minh cười lạnh một tiếng: “Nếu cậu bị nghiền từ đầu đến chân thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc giữ lại cho cậu một mạng, nghiền cô ấy sao? Chán sống rồi à!"
Kẻ hãm hại Thu Danh Duy đã sa lưới và sẽ phải đối mặt với hình phạt ít nhất là mười năm tù, nhưng Bạc Nguyên Triệt lại không cách nào vui vì điều đó, bởi vì... vẫn chưa tìm được Tiểu Duy.
Sau khi khôi phục camera giám sát sau khi Phạm Phi Bằng và những người khác gây tai nạn bỏ đi, nhìn thấy cảnh Lục Cảnh Thâm đưa Thu Danh Duy đi, ba người đàn ông đứng trước màn hình đều bị sốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ai ngờ rằng Lục Cảnh Thâm sẽ chơi chiêu ngư ông đắc lợi như thế!
Ba người bọn họ huy động toàn bộ nhân lực có thể huy động được, sau nửa tháng cuối cùng bọn họ cũng đã tìm thấy Thu Danh Duy ở một thị trấn hẻo lánh cách xa thủ đô, thành phố Nhạc và thành phố Bái.
Bạc Nguyên Triệt ngã vào vai người phụ nữ thở hổn hển.
Quá mệt…
Thật sự quá mệt mỏi...
Nửa tháng nay anh hầu như không chợp mắt, nhưng so với sự suy kiệt về thể xác thì trái tim anh mới là thứ thực sự mệt mỏi, đủ loại phỏng đoán không hay cứ quanh quẩn trong đầu anh hai mươi bốn giờ trong ngày, giày vò anh từng phút từng giây.
May mắn thay, anh đã tìm thấy rồi...
Nếu không... Anh không chắc mình có phát điên không nữa...
Nghe tiếng khóc cố nén bên tai, đôi mắt của Thu Danh Duy cũng đỏ hoe. Cô run rẩy hít thở, bịn rịn ôm lại anh.
Bạc Nguyên Triệt này hả... Tuy rằng anh trẻ con và dính người, còn là một cái túi khóc nhè hễ một xíu là đỏ mắt, nhưng vào thời điểm quan trọng, anh chưa bao giờ để cô thất vọng. Cô biết anh sẽ đến cứu cô, dù cho lật tung toàn bộ Trung Quốc thì anh cũng sẽ tìm thấy cô...
Nhìn hai tay khoanh ở eo Bạc Nguyên Triệt, Hạ Minh có hơi thất thần.
Thu Danh Duy luôn có thái độ căng như dây cung với anh ta, anh ta thậm chí không dám hy vọng xa vời vào sự thân mật và ỷ lại như vậy, nhưng lại bị một người đàn ông mà anh ta khinh thường có được.
Anh ta không thể nói rõ cảm giác đó như thế nào.
Nhưng anh ta hiểu rằng anh ta đã là người ngoài cuộc rồi, nhất là… sau khi Phạm Phi Bằng và những người khác cố tình đâm cô bị thương, cả đời này anh ta cũng không có tư cách theo đuổi cô nữa...
Anh ta khẽ gõ vào khung cửa để cắt ngang lời hai người, sau đó ép bản thân đè nén nỗi ghen tuông, nhẫn nhịn nhìn đi chỗ khác nói: "Xe cấp cứu tới rồi! Đi thôi."
Bạc Nguyên Triệt lấy lại bình tĩnh, cúi xuống móc lấy hốc chân Thu Danh Duy, vừa rồi cơn tức bốc lên não nên lúc anh đánh Lục Cảnh Thâm đã dùng hết sức lực, bây giờ cánh tay anh yếu ớt mềm nhũn nên khi bế cô lên thân người có hơi run rẩy.
Hạ Minh bước tới, liếc nhìn Thu Danh Duy: "Để tôi làm cho."
Mặc dù Lục Cảnh Thâm là người đã giấu Tiểu Duy nhưng Bạc Nguyên Triệt không bao giờ quên rằng sự việc này là do Phạm Phi Bằng cố tình đâm xe gây ra, anh rụt cánh tay lại để bảo vệ người trong vòng tay mình càng chặt hơn.
“Không cần đâu.” Anh nói rồi nhìn vào mắt anh ta, đáy mắt tràn đầy lạnh lùng: “Bạn gái của tôi, tôi tự bế.”
Bàn tay đang duỗi ra chầm chậm siết chặt lại, Hạ Minh cũng không miễn cưỡng, xoay người rời khỏi trước anh một bước.
Cả Thu Danh Duy và Lục Cảnh Thâm đều được đưa lên xe cấp cứu.
Bạc Nguyên Triệt và Cố Trì theo sát Thu Danh Duy, Hạ Minh lên xe cảnh sát và đi theo sau xe cứu thương.
Chiếc xe lái ra khỏi con đường hẻo lánh và nhanh chóng lái về phía bệnh viện của thị trấn nhỏ.
Thu Danh Duy nắm tay Bạc Nguyên Triệt giữ chặt một lúc, mí mắt cô nặng nề rũ xuống. Bạc Nguyên Triệt ngồi lại gần hơn, dịu dàng dỗ dành cô: "Ngủ đi, anh trông em."
"Em không buồn ngủ."
Cô nói như thế nhưng lại không kìm được quay ra ngủ trên con đường xóc nảy nhẹ nhàng.
Bạc Nguyên Triệt kéo chăn cho cô, giữ chặt bàn tay không truyền nước của cô, tay còn lại chống cằm yên lặng nhìn cô chăm chú.
Sau khi y tá chữa trị vết thương đơn giản cho Lục Cảnh Thâm, cô ấy nhìn vết máu trên nắm tay của Bạc Nguyên Triệt bèn thấp giọng lầm bầm một câu “Đánh tàn nhẫn thật” rồi đi đến hàng ghế đầu.
Khoang xe sau càng yên tĩnh hơn.
Cố Trì nhắm mắt lại im lặng một lúc, sau đó mở mắt hỏi Bạc Nguyên Triệt: "Hay là chúng ta tìm cơ hội nói rõ ràng với Lục Cảnh Thâm chuyện Thu Danh Duy không phải là Niệm Niệm?"
"Trước kia tôi đã nhắc đến chuyện này với Tiểu Duy rồi."
Cố Trì nhìn anh, chờ đợi câu tiếp theo.
"Nhưng Tiểu Duy nói cô ấy muốn trút giận thay Thu Niệm, vì vậy cô ấy không có ý định nói cho anh ta biết." Bạc Nguyên Triệt thuật lại những lời ban đầu Thu Danh Duy nói: "Xét cho cùng, nhớ nhung một người đã khuất vẫn dễ dàng hơn là chịu đựng chuyện cô ấy sống mà không còn yêu anh ta nữa. Hơn nữa, cho dù nói trong vỏ bọc của Thu Niệm đã đổi thành một người khác thì một người tự phụ như Lục Cảnh Thâm cũng sẽ không tin đâu."
“Nếu cô ấy đã có suy nghĩ của riêng mình, vậy thì tôi sẽ không tự mình quyết định nữa.” Cố Trì nhìn Lục Cảnh Thâm: “Dù sao thì hai tội danh xóa camera giám sát và giam giữ trái phép cũng đủ để giam anh ta trong nhà tù và sẽ không còn cách nào quấn lấy Thu Danh Duy nữa."
Bạc Nguyên Triệt nói "ừm" một tiếng, nhìn Thu Danh Duy với ánh mắt kiên định hơn mấy phần: "Khi Tiểu Duy bình phục vết thương, tôi sẽ cân nhắc đến việc đưa cô ấy ra nước ngoài định cư. Môi trường mới không còn những thị phi đúng sai của Thu Niệm cũng giúp cô ấy an tâm đua xe hơn."
Anh không chấp nhận nổi nếu xảy ra chuyện như thế này một lần nữa thì anh sẽ có nguy cơ mất cô vĩnh viễn.
Cố Trì chân thành nói: "Cũng được."
Hai người ngừng nói chuyện.
Chiếc xe lại rơi vào im lặng.
Không ai để ý thấy bàn tay ẩn