Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 58


trước sau


 
Chương 58: Tôi cũng không ngại đền cho cô ấy cái mạng này
 
Cơ thể căng thẳng đã thả lỏng nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không thể tiêu tan.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt vùng vẫy bò dậy khỏi mặt đất, bước chân hư không đi về phía giường, nhìn thấy Thu Danh Duy đang bọc chiếc áo khoác của Cố Trì, anh im lặng kéo nó ra và thay bằng chiếc áo khoác của mình.
 
Cố Trì thấu hiểu nhường sang một bên, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Danh Duy, anh ấy vẫn không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
 
Anh ấy đã tìm thấy người phụ nữ yêu dấu của mình.
 
Nhưng anh không bao giờ có thể tìm thấy Niệm Niệm nữa...
 
Anh ấy hít vào một hơi thật sâu để đè nén nỗi buồn, quay người bước ra khỏi phòng để hỗ trợ các viên cảnh sát, thuận tiện kiểm tra xem xe cứu thương đã đến chưa.
 
Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Danh Duy và khóc như thể không có ai khác ở đó.
 
Có trời mới biết anh làm thế nào mới sống sót qua khoảng thời gian này.
 
Anh quay lại thành phố Nhạc để tổ chức sự kiện ký tặng, đồng thời vẫn không ngừng gửi tin nhắn cho cô nhưng vẫn một mực không nhận được hồi âm, gọi điện thoại từ không có ai trả lời cho đến tắt máy. Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, liên lạc với trợ lý của Thu Danh Duy ở thủ đô, và đúng như dự đoán, anh đã nhận được một tin xấu… Tiểu Duy không thấy tăm hơi đâu! Vào ngày họ chia tay, sau khi cô một mình lái xe ra ngoài đã không còn thấy quay lại nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh không quan tâm đến cuộc ký tặng đang diễn ra giữa chừng mà lập tức đặt chuyến bay gần nhất đến thủ đô. Ngay khi đến đồn cảnh sát, anh đã nhìn thấy đoạn video giám sát Phạm Phi Bằng và những người khác tông vào Tiểu Duy một cách tàn nhẫn nhưng lúc đó mấy người bọn chúng vẫn cười hi hi ha ha, vì có chỗ dựa nên trên mặt chẳng sợ hãi gì, trơ trẽn nói có năng lực thì kiện bọn họ đi, dù sao bọn họ cũng là người có tiền có mối quan hệ, chỉ một ngôi sao quèn có thể làm gì được bọn họ?
 
Chỉ một ngôi sao giải trí hàng đầu không thể đả động gì đến được bọn họ, nhưng người giàu nhất ở thành phố Bái cũng không phải ăn chay, Cố Trì cũng vậy, ba người bắt tay khiến đám người Phạm Phi Bằng nổi lềnh bềnh ngay lập tức.
 
Cũng giống như sự sụp đổ của nhà họ Minh, trước sự lên án của toàn bộ cư dân mạng, nhà họ Phạm bị tra ra các phương thức cạnh tranh kinh doanh không lành mạnh và trốn thuế, thế là đã lập tức bị lật đổ.
 
Vào lúc này, Phạm Phi Bằng và những tên khác cuối cùng cũng hoảng sợ tìm đến Hạ Minh để được che chở. Dẫu sao… "Chúng em đang trút giận cho anh! Hạ Minh, anh không thể bỏ mặc chúng em được!"
 
“Trút giận cho tôi?” Đèn trong trại giam mờ tối khiến cho khuôn mặt ngược sáng trông vô cùng u ám, Hạ Minh cười lạnh một tiếng: “Nếu cậu bị nghiền từ đầu đến chân thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc giữ lại cho cậu một mạng, nghiền cô ấy sao? Chán sống rồi à!"
 
Kẻ hãm hại Thu Danh Duy đã sa lưới và sẽ phải đối mặt với hình phạt ít nhất là mười năm tù, nhưng Bạc Nguyên Triệt lại không cách nào vui vì điều đó, bởi vì... vẫn chưa tìm được Tiểu Duy.
 
Sau khi khôi phục camera giám sát sau khi Phạm Phi Bằng và những người khác gây tai nạn bỏ đi, nhìn thấy cảnh Lục Cảnh Thâm đưa Thu Danh Duy đi, ba người đàn ông đứng trước màn hình đều bị sốc.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ai ngờ rằng Lục Cảnh Thâm sẽ chơi chiêu ngư ông đắc lợi như thế!
 
Ba người bọn họ huy động toàn bộ nhân lực có thể huy động được, sau nửa tháng cuối cùng bọn họ cũng đã tìm thấy Thu Danh Duy ở một thị trấn hẻo lánh cách xa thủ đô, thành phố Nhạc và thành phố Bái.
 
Bạc Nguyên Triệt ngã vào vai người phụ nữ thở hổn hển.
 
Quá mệt…
 
Thật sự quá mệt mỏi...
 
Nửa tháng nay anh hầu như không chợp mắt, nhưng so với sự suy kiệt về thể xác thì trái tim anh mới là thứ thực sự mệt mỏi, đủ loại phỏng đoán không hay cứ quanh quẩn trong đầu anh hai mươi bốn giờ trong ngày, giày vò anh từng phút từng giây.
 
May mắn thay, anh đã tìm thấy rồi...
 
Nếu không... Anh không chắc mình có phát điên không nữa...
 
Nghe tiếng khóc cố nén bên tai, đôi mắt của Thu Danh Duy cũng đỏ hoe. Cô run rẩy hít thở, bịn rịn ôm lại anh.
 
Bạc Nguyên Triệt này hả... Tuy rằng anh trẻ con và dính người, còn là một cái túi khóc nhè hễ một xíu là đỏ mắt, nhưng vào thời điểm quan trọng, anh chưa bao giờ để cô thất vọng. Cô biết anh sẽ đến cứu cô, dù cho lật tung toàn bộ Trung Quốc thì anh cũng sẽ tìm thấy cô...
 
Nhìn hai tay khoanh ở eo Bạc Nguyên Triệt, Hạ Minh có hơi thất thần.
 
Thu Danh Duy luôn có thái độ căng như dây cung với anh ta, anh ta thậm chí không dám hy vọng xa vời vào sự thân mật và ỷ lại như vậy, nhưng lại bị một người đàn ông mà anh ta khinh thường có được.
 
Anh ta không thể nói rõ cảm giác đó như thế nào.
 
Nhưng anh ta hiểu rằng anh ta đã là người ngoài cuộc rồi, nhất là… sau khi Phạm Phi Bằng và những người khác cố tình đâm cô bị thương, cả đời này anh ta cũng không có tư cách theo đuổi cô nữa...
 
Anh ta khẽ gõ vào khung cửa để cắt ngang lời hai người, sau đó ép bản thân đè nén nỗi ghen tuông, nhẫn nhịn nhìn đi chỗ khác nói: "Xe cấp cứu tới rồi! Đi thôi."
 
Bạc Nguyên Triệt lấy lại bình tĩnh, cúi xuống móc lấy hốc chân Thu Danh Duy, vừa rồi cơn tức bốc lên não nên lúc anh đánh Lục Cảnh Thâm đã dùng hết sức lực, bây giờ cánh tay anh yếu ớt mềm nhũn nên khi bế cô lên thân người có hơi run rẩy.
 
Hạ Minh bước tới, liếc nhìn Thu Danh Duy: "Để tôi làm cho."
 
Mặc dù Lục Cảnh Thâm là người đã giấu Tiểu Duy nhưng Bạc Nguyên Triệt không bao giờ quên rằng sự việc này là do Phạm Phi Bằng cố tình đâm xe gây ra, anh rụt cánh tay lại để bảo vệ người trong vòng tay mình càng chặt hơn.
 
“Không cần đâu.” Anh nói rồi nhìn vào mắt anh ta, đáy mắt tràn đầy lạnh lùng: “Bạn gái của tôi, tôi tự bế.”
 
Bàn tay đang duỗi ra chầm chậm siết chặt lại, Hạ Minh cũng không miễn cưỡng, xoay người rời khỏi trước anh một bước.
 
Cả Thu Danh Duy và Lục Cảnh Thâm đều được đưa lên xe cấp cứu.
 
Bạc Nguyên Triệt và Cố Trì theo sát Thu Danh Duy, Hạ Minh lên xe cảnh sát và đi theo sau xe cứu thương.
 
Chiếc xe lái ra khỏi con đường hẻo lánh và nhanh chóng lái về phía bệnh viện của thị trấn nhỏ.
 
Thu Danh Duy nắm tay Bạc Nguyên Triệt giữ chặt một lúc, mí mắt cô nặng nề rũ xuống. Bạc Nguyên Triệt ngồi lại gần hơn, dịu dàng dỗ dành cô: "Ngủ đi, anh trông em."
 
"Em không buồn ngủ."
 
Cô nói như thế nhưng lại không kìm được quay ra ngủ trên con đường xóc nảy nhẹ nhàng.
 
Bạc Nguyên Triệt kéo chăn cho cô, giữ chặt bàn tay không truyền nước của cô, tay còn lại chống cằm yên lặng nhìn cô chăm chú.
 
Sau khi y tá chữa trị vết thương đơn giản cho Lục Cảnh Thâm, cô ấy nhìn vết máu trên nắm tay của Bạc Nguyên Triệt bèn thấp giọng lầm bầm một câu “Đánh tàn nhẫn thật” rồi đi đến hàng ghế đầu.
 
Khoang xe sau càng yên tĩnh hơn.
 
Cố Trì nhắm mắt lại im lặng một lúc, sau đó mở mắt hỏi Bạc Nguyên Triệt: "Hay là chúng ta tìm cơ hội nói rõ ràng với Lục Cảnh Thâm chuyện Thu Danh Duy không phải là Niệm Niệm?"
 
"Trước kia tôi đã nhắc đến chuyện này với Tiểu Duy rồi."
 
Cố Trì nhìn anh, chờ đợi câu tiếp theo.
 
"Nhưng Tiểu Duy nói cô ấy muốn trút giận thay Thu Niệm, vì vậy cô ấy không có ý định nói cho anh ta biết." Bạc Nguyên Triệt thuật lại những lời ban đầu Thu Danh Duy nói: "Xét cho cùng, nhớ nhung một người đã khuất vẫn dễ dàng hơn là chịu đựng chuyện cô ấy sống mà không còn yêu anh ta nữa. Hơn nữa, cho dù nói trong vỏ bọc của Thu Niệm đã đổi thành một người khác thì một người tự phụ như Lục Cảnh Thâm cũng sẽ không tin đâu."
 
“Nếu cô ấy đã có suy nghĩ của riêng mình, vậy thì tôi sẽ không tự mình quyết định nữa.” Cố Trì nhìn Lục Cảnh Thâm: “Dù sao thì hai tội danh xóa camera giám sát và giam giữ trái phép cũng đủ để giam anh ta trong nhà tù và sẽ không còn cách nào quấn lấy Thu Danh Duy nữa."
 
Bạc Nguyên Triệt nói "ừm" một tiếng, nhìn Thu Danh Duy với ánh mắt kiên định hơn mấy phần: "Khi Tiểu Duy bình phục vết thương, tôi sẽ cân nhắc đến việc đưa cô ấy ra nước ngoài định cư. Môi trường mới không còn những thị phi đúng sai của Thu Niệm cũng giúp cô ấy an tâm đua xe hơn."
 
Anh không chấp nhận nổi nếu xảy ra chuyện như thế này một lần nữa thì anh sẽ có nguy cơ mất cô vĩnh viễn.
 
Cố Trì chân thành nói: "Cũng được."
 

Hai người ngừng nói chuyện.
 
Chiếc xe lại rơi vào im lặng.
 
Không ai để ý thấy bàn tay ẩn

dưới lớp chăn mỏng của Lục Cảnh Thâm lúc này đang siết chặt, siết đến mức máu chảy ra từ lòng bàn tay...
 
*
 
Thu Danh Duy bị một tràng tiếng cãi vã đánh thức.
 
Cô vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trong một phòng bệnh độc lập, trên người chỗ nào cũng được băng bó kĩ cẩn, tay trái cũng được bó thạch cao rất dày.
 
Cô men theo tiếng nói nhìn ra cửa.
 
Nhìn thấy bóng dáng của Bạc Nguyên Triệt qua tấm kính thủy tinh trên cửa, cũng không biết anh đang cãi nhau với ai mà trông anh vô cùng kích động.
 
Cô vùng vẫy muốn xuống giường.
 
Vừa đi tới cửa đã nghe thấy một tiếng rống lên: “ Đánh đi! Anh đánh đi! Nếu đánh chết tôi mà có thể trả lại cánh tay trái của Thu Danh Duy thì tôi cũng không ngại đền cho cô ấy cái mạng này đâu!"
 
Nghe thấy lời này cô khẽ khựng lại, vô thức nhìn bàn tay đang bị bó bột của mình, mơ hồ dâng lên một dự cảm không lành.
 
Ngay sau đó, cô nghe được câu trả lời của Bạc Nguyên Triệt…
 
Người đàn ông quay lưng về phía cô, dùng hai tay túm lấy cổ áo Hạ Minh, ấn anh ta vào tường hành lang nghiến răng nghiến lợi nói: “Mạng của anh hoàn toàn chẳng đáng giá! Không dễ gì Tiểu Duy mới có thể trở lại đường đua mà lại vì những tên bạn chó má của anh khiến cho cô ấy không thể đua xe nữa! Anh nghĩ xem đợi lát nữa cô ấy tỉnh dậy biết được chuyện này sẽ cảm thấy thế nào, anh có mặt mũi nói thẳng với cô ấy lời vừa nãy không? Anh đền nổi không?!"
 
Hạ Minh nghẹn ngào, trong cổ họng tràn đầy chua xót: "Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ấy..."
 
Anh ta hoàn toàn không tự tin khi nói ra điều này.
 
Tay bị tai nạn xe cộ vốn đã bị thương nặng nhưng lại không được chữa trị kịp thời, huống chi xương gãy nát ngay cả dây thần kinh cũng bị tổn thương hoàn toàn, vốn dĩ không thể nào lành lại được, cho dù có chữa khỏi cũng sẽ bị từ chối không được vào đường đua bởi hàng loạt di chứng.
 
Có thể nói sự nghiệp đua xe của Thu Danh Duy đã bị hủy hoại hoàn toàn.
 
Biết được điều này, sau khi nghe thấy lời anh ta nói Bạc Nguyên Triệt chỉ cười mỉa mai một tiếng: "Những việc này anh không cần làm, tôi sẽ làm..."
 
Bây giờ trong lòng anh đang loạn cào cào.
 
Sau tai nạn xe Tiểu Duy đã không được điều trị y tế chuyên nghiệp và kịp thời, mà Lục Cảnh Thâm còn tiêm cho cô rất nhiều loại thuốc an thần và các loại thuốc khác, khiến cơ thể cô vô cùng yếu ớt và phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hiện tại cô không chịu được kích thích, chuyện này phải giấu một thời gian rồi mới nói cho cô biết được.
 
Đáng tiếc…
 
Thu Danh Duy đã biết rồi.
 
Cô đờ đẫn đứng trước cửa phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác hỏi anh: “Tay trái của em bị sao vậy?”
 

 
Vận mệnh luôn có những bước ngoặt nhưng vận mệnh của cô không khỏi quá khúc khuỷu, quả thật giống như đang cố ý đùa giỡn với cô vậy.
 
Khi cô lọt vào vòng chung kết của cuộc đua châu Á và sắp giành được chức vô địch thì lại bị người ta động tay động chân rơi xuống vách núi, trong bước đường cùng không chỗ đào thoát ông trời cho cô xuyên sách nhặt không một mạng, cô còn đang vui mừng, kết quả lại phát hiện mình là bệnh nhân mắc bệnh nan y, cô yên tâm chờ chết nhưng lại phát hiện ra mình bị chẩn đoán sai, cô còn rất nhiều năm tháng tốt đẹp, còn có thể trở lại đường đua và sáng lập nên huyền thoại của làng đua xe thế giới một lần nữa, kết quả cô giành thắng lợi ở vòng đầu tiên nhưng lại bị người ta ác độc đâm bị thương, vĩnh viễn mất đi tư cách dự thi.
 
Thu Danh Duy cuộn tròn trên giường bệnh, đắp chăn kín người không nhúc nhích.
 
Bởi vì ba mẹ không yêu thương nên cô trưởng thành sớm hơn và cũng mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng đồng trang lứa khác, cô có thể cáng đáng được nhiều việc.
 
Nhưng lần này...
 
Vì những lý do nực cười, vì hai con người nực cười, cô lại một lần nữa đánh mất giấc mơ lao vun vút trên đường đua.
 
Cô không chấp nhận được...
 
Cô trốn dưới tấm chăn rất lâu.
 
Bạc Nguyên Triệt biết rằng cô vẫn cần một ít không gian để thoát khỏi thực tế tàn khốc, vì vậy anh đã không cưỡng chế vén chăn của cô lên mà chỉ di chuyển một chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh giường, cùng cô vượt qua nó.
 
"Tiểu Duy, em có anh..."
 
"Em còn có anh…"
 
Người trên giường không nói chuyện.
 
Anh nhìn chằm chằm vào tấm chăn trắng đến chói mắt, nhớ lại dáng vẻ đầy khí thế của cô khi cô giành được chức vô địch vào ngày thi đấu ở thủ đô, khóe mắt anh lại đỏ hoe.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Danh Duy trên đường đua sôi nổi đầy sức sống, tỏa sáng bốn phương.
 
Cô cũng rất mong chờ chặng đua tiếp theo, mong muốn được lao ra khỏi châu Á để vươn ra thế giới và trở thành một huyền thoại mới trong làng đua xe thế giới.
 
Nhưng bây giờ, không còn gì nữa...
 
Tiểu Duy của anh không thể đua xe được nữa...
 
Khi nghĩ đến điều này, trái tim anh như bị dao cắt.
 
Anh nghiến răng cố kiềm nén tiếng khóc nhưng vẫn không thể nén được sự run rẩy đang sôi loạn trong lồng ngực.
 
Thu Danh Duy nghe thấy tiếng nức nở đang cố gắng hết sức để che giấu, con ngươi cô khẽ chuyển động, một lúc sau, cuối cùng cô cũng mở ra khe hở nhỏ trên tấm chăn.
 
Trong tầm mắt chật hẹp, đôi mắt của người đàn ông đỏ hoe, nước mắt đọng trên chóp mũi sắp rơi xuống nhưng anh lại không chịu để nó rơi xuống hoàn toàn, giống như tiếng khóc mà anh cắn răng cố nén không cho nó bật ra vậy. 
 
Người bị Minh Toa Toa dồn vào chân tường chưa từng rơi nước mắt, lại vì cô mà khóc hết lần này đến lần khác, khóc tới nỗi hai mắt đỏ hoe.
 
Một cảm xúc mềm mại lan tràn từ sâu trong lòng.
 
Cô nhìn anh, chậm rãi vươn tay ra khỏi chăn hướng về phía anh...
 
Vào lúc anh kinh ngạc nhìn sang, đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt anh và lau đi vệt ẩm ướt.
 
Bạc Nguyên Triệt sửng sốt trong chốc lát, lập tức nắm chặt tay cô dán vào một bên má mình, khi ngước mắt lên hay rũ mắt xuống lại thêm một cỗ ấm áp lan ra đầu ngón tay cô.
 
“Tiểu Duy…” Anh lẩm bẩm: “Anh xin lỗi…”
 
Anh có lỗi gì với cô chứ?
 
Anh chưa bao giờ có lỗi với cô cả...
 
Anh là người tốt nhất tốt nhất với cô kể từ khi cô xuyên sách đến đây. Thậm chí, ở một khía cạnh nào đó, anh còn đối xử với cô tốt hơn cả ông cụ. Dẫu sao, so với cái tốt do cùng huyết thống thì cái tốt không cùng huyết thống sẽ càng trân quý hơn.
 
Cô đã mất toàn bộ đường đua.
 
Tuy nhiên, may thay vẫn còn có anh bên cạnh...
 
“Đừng khóc, đồ ngốc.” Cô nói vậy nhưng giọng nói lại mang theo nghẹn ngào.
 
Bạc Nguyên Triệt nghe thấy có điều gì đó không ổn, anh không còn quan tâm đến những thứ khác mà mạnh mẽ vén chăn của cô ra, một khuôn mặt ướt sũng bất ngờ lọt vào tầm mắt khiến trái tim anh đau nhói.
 
Tiểu Duy của anh rõ ràng chưa bao giờ rơi nước mắt...
 
Anh cũng bưng mặt cô lau nước mắt cho cô giống như cô đã lau cho anh, vừa lau vừa nói xin lỗi: "Anh xin lỗi... Xin lỗi... Anh đã không bảo vệ em thật tốt..."
 
Anh không nên quay lại để tổ chức buổi ký tặng gì hết! Anh nên ở bên cạnh cô một tấc cũng không rời!
 
Đó vốn không phải lỗi của anh.
 
Sai là sai ở chỗ cô đã không cẩn thận chọc phải đồ cặn bã.
 
Thu Danh Duy nhắm mắt lại, một lúc lâu sau cô lại mở mắt ra lần nữa, nhỏ giọng nói với anh: "Bạc Nguyên Triệt, chúng ta quay về thành phố Nhạc đi... Em muốn quay về rồi..."
 
Anh rũ mắt xuống, ánh mắt ướt át tóm chặt cô không buông, thấp giọng nói: "Được, chúng ta về thành phố Nhạc..." Anh khẽ dừng lại rồi lại bổ sung thêm một câu: "Chúng ta về nhà..."
 
"Ừ." Cô đáp, cuối cùng dùng cảm giác bình an đó để làm nhòa đi nỗi tuyệt vọng: "Chúng ta về nhà thôi."



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện