Chương 61: Đó mới là kết cục tươi đẹp mà cô đã bỏ lỡ
Sau khi ngủ say một thời gian dài nửa năm, cuối cùng Thu Niệm đã mở mắt một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi nước khử trùng quen thuộc bao quanh cô, bên tai không còn tiếng điện tâm đồ đáng ghét vang lên, cũng không còn điều dưỡng tiếc than mỗi ngày. Cô có thể cảm nhận được sinh mệnh khoẻ mạnh, tươi tắn của bản thân mình rất rõ ràng!
Cô đã trở về...
Sau nửa năm ngủ say như người thực vật tại một cái thế giới khác, cuối cùng cô. . . đã trở về!
"Em tỉnh rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên giường, cô quay đầu nhìn lại, là Cố Trì với vẻ mặt mệt mỏi, nhìn cô với vẻ đang muốn nói lại thôi.
Cô đã không còn nhớ rõ lần trước đối mặt như vậy với anh ấy là chuyện của khi nào.
Ký ức về anh Cố Trì luôn dịu dàng mỉm cười với cô lúc ấy, đã xa xôi đến mức mất đi sự ấm áp. Người mà cô nghĩ cả đời này sẽ không thể cùng nói chuyện nữa, vẫn đứng ở nơi không xa cũng chẳng gần cô, vẫn luôn yên lặng quan tâm cô... yêu cô...
Trong nửa năm nay, cô ngủ say trong cơ thể của một người phụ nữ khác, nhìn người đó đưa cuộc đời bết bát không còn đường ra của cô trở nên tự do, thoải mái mà rực rỡ. Lúc đó cô mới phát hiện, mình của quá khứ ngu ngốc như thế nào, ngốc đến mức cố ép mình vào ngõ cụt, lấy tình cảm chân thành của mình để giúp người khác hoàn thành mưu kế của họ.
Thật ra, chỉ cần buông bỏ phần cố chấp đối với Lục Cảnh Thâm kia, cô sẽ có thể sống rất tốt...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng, người mà mình yêu nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Cho nên, cô nhìn Thu Danh Duy phóng khoáng ký tên lên đơn ly hôn, trở thành người dưng với Lục Cảnh Thâm, tim cô như bị dao cắt.
Nhìn Lục Cảnh Thâm sau khi biết chân tướng, quỳ xin cô tha thứ, nhưng Thu Danh Duy lại làm như không thấy. Thậm chí còn hợp lực với Cố Trì công kích anh ta, cô vừa đau lòng vừa khó chịu.
Cho đến khi Lục Cảnh Thâm giam Thu Danh Duy lại, ý đồ cưỡng ép chiếm lấy cơ thể cô để cứu vãn tình yêu của cô, cho đến tận lúc đó, cô đã không thể không buông bỏ tất cả tình yêu đối với Lục Cảnh Thâm...
Cô biết không nên, cũng hiểu có lẽ người đàn ông này thật sự không xứng. Cô cũng do dự vô số lần giữa yêu anh ta và không yêu anh ta.
Là thứ gì khiến cô thực sự hạ quyết tâm?
Là khi trên du thuyền, Lục Cảnh Thâm bất chấp hậu quả mà bóp chết người chỉ vì để đổi cô và Thu Danh Duy lại cho nhau, mà sau khi Thu Danh Duy rơi xuống biển, Bạc Nguyên Triệt đã nhảy xuống không chút do dự.
Chênh lệch rất rõ ràng như thế!
Nó giống như một cái chày nặng hoàn toàn đánh thức cô.
Cho dù là Lục Cảnh Thâm lúc yêu cô hay là Lục Cảnh Thâm lúc không yêu cô, từ đầu đến cuối đều cướp lấy vị trí người điều khiển trong mối tình này. Anh ta chưa bao giờ chú ý đến cảm nhận của cô, cũng chưa từng tôn trọng cô.
Người đàn ông này ấy hả, anh ta vừa tự phụ vừa ích kỷ. Anh ta đẩy tất cả mọi tội lỗi lên người người khác, luôn không chịu nhìn nhận lại bản thân đã làm sai điều gì.
Đương nhiên, Nghê San làm sai lệch camera giám sát, giả mạo cô để nhận công là đáng hận, nhưng Lục Cảnh Thâm thì không làm sai sao? Cô giải thích hết lần này đến lần khác, nhưng vốn dĩ anh ta không chịu nghe, cũng không chịu tin, không phải anh ta tin tưởng Nghê San đến mức nào, mà là tên tự cao tự đại như anh ta không chịu thừa nhận mình lại bị trò vặt của một người phụ nữ trêu đùa trong lòng bàn tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau này, khi Thu Danh Duy phơi bày chứng cứ ra trước mặt anh ta, anh ta không thể không ép bản thân đối mặt với tất cả mọi chuyện. Thế là anh ta đẩy tội lỗi lên người Nghê San, lên án cô ta hèn hạ ghê tởm, là Nghê San tạo nên tất cả bi kịch.
Nhưng chính anh ta thì sao?
Anh ta không phải là kẻ cầm đầu thúc đẩy tất cả mọi chuyện hay sao?
Nhưng anh ta chưa bao giờ thừa nhận.
Mà sự níu kéo của anh ta, nhìn thì giống như hèn mọn, nhưng thực ra lại ép sát từng bước. Anh ta không hỏi cảm nhận của cô, anh ta chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý.
Nếu như không nhìn thấy sự dịu dàng thầm lặng của Cố Trì qua đôi mắt của Thu Danh Duy, nhìn thấy tình cảm chân thành mà thuần khiết nhất của Bạc Nguyên Triệt, thấy được sự tôn trọng của bọn họ, có lẽ cô sẽ vô cùng cảm động vì những hành động này của Lục Cảnh Thâm.
Nhưng vào giây phút anh ta bóp cổ cô, cuối cùng cô cũng thấy rõ, mình yêu một người cặn bã như thế nào...
Cố Trì vẫn chưa biết người bên trong cơ thể này đã được tráo đổi lại, thấy cô ngẩn người, bèn nghĩ có lẽ cô còn đang sợ hãi vì chuyện xảy ra lúc trước.
Anh ấy lập tức an ủi: "Em yên tâm, Lục Cảnh Thâm đã bị cảnh sát khống chế lại. Gần đây Thu Thị liên tục xảy ra vấn đề, anh và thư ký Chu vừa điều tra ra nguyên nhân, là Lục Cảnh Thâm bắt tay với Vạn Hồng Đức ra tay muốn phá đổ Thu Thị để bản thân chiếm được lợi ích. Chuyện này cộng thêm mấy tội danh như cắt ghép camera giám sát, bắt cóc giam giữ, cố ý giết người, cả đời này anh ta cũng không thể bước ra khỏi ngục giam, bây giờ em có thể thực sự yên tâm."
"Phá đổ Thu Thị?" Thu Niệm sửng sốt.
Cố Trì giải thích với cô: "Lục Thị sắp phá sản, Vạn Hồng đức lại không phục em, anh không hề cảm thấy bất ngờ khi bọn họ làm như vậy. Trong chuyện này, có lẽ cũng có cả nguyên nhân Lục Cảnh Thâm vì cướp đoạt lại Niệm Niệm, sợ rằng là do anh ta cảm thấy không còn chỗ dựa là Thu Thị, thì quãng đời còn lại của Niệm Niệm chỉ có thể phụ thuộc vào anh ta, thật sự nực cười!"
Thu Thị là tâm huyết bao đời nay của nhà họ Thu, là một chút kỷ niệm cuối cùng mà ba để lại cho cô, thế nhưng tên Lục Cảnh Thâm đó lại muốn phá hoại?
Đột nhiên Thu Niệm ngửa đầu cười to, cười đến mức nước mắt tuôn rơi.
Đúng là cặn bã mà...
Cố Trì hoảng sợ giật mình, anh ấy đưa khăn tay đến, hơi luống cuống. Chẳng lẽ là tại vì trong lúc hôn mê cô, nghe thấy anh ấy nói chuyện với cảnh sát, biết suốt đêm không tìm thấy Bạc Nguyên Triệt?
"Em. . . đừng khóc..." Anh ấy nuốt nước bọt, rất khó đưa ra một lời bảo đảm cho cô, dù sao cũng rơi xuống biển lâu như vậy, có tìm về được về cũng không chắc chắn sẽ còn sống. Anh ấy chỉ có thể ngập ngừng an ủi: "Nhân viên cứu hộ vẫn đang tìm kiếm, việc tìm Bạc Nguyên Triệt sẽ không dừng lại đâu."
Lời này khiến Thu Niệm sửng sốt: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói. . . đội tìm kiếm cứu nạn sẽ không dừng việc tìm Bạc Nguyên Triệt..."
Lúc này Thu Niệm mới hiểu ra: "Vẫn chưa tìm được Bạc Nguyên Triệt sao?"
Cố Trì xót xa "ừ" một tiếng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt của cô: "Thật sự xin lỗi em, chỉ trách anh không kịp thời thông báo cho cậu ấy. Nếu không thì cũng sẽ không để cho Lục Cảnh Thâm lợi dụng sơ hở có cơ hội để tiếp cận em..."
"Không cần tìm nữa." Bỗng nhiên Thu Niệm nghĩ đến gì đó, lau sạch nước mắt trên mặt, mỉm cười với anh: "Bây giờ cậu ấy cũng đã đến thế giới của Thu Danh Duy."
Đêm hôm qua, vào lúc Thu Danh Duy rơi biển đó, cuối cùng, cô đang ngủ say ở một thế giới khác cũng ý thức được, không thể tiếp tục trốn tránh nữa, cuộc sống bết bát của cô, sự dây dưa nhiều năm giữa cô và Lục Cảnh Thâm — nên do cô tự kết thúc tất cả. Chứ không phải trốn ở phía sau, để một người khác thay cô giải quyết hết mọi chuyện.
Cô kính nể Thu Danh Duy, hâm mộ Thu Danh Duy.
Cô được nuông chiều đến mức không rành sự đời. Từ trước đến nay, cô đều không biết, có một người con gái bằng tuổi cô đã trải qua tuổi thơ không có tình yêu của ba mẹ, tuổi thiếu niên bị ép phải trưởng thành sớm, chỉ có thể một mình đối mặt với tất cả mưa gió trên thế gian sau khi người thân duy nhất mất đi.
Cũng chưa bao giờ biết, chuyện mà cô thấy vốn dĩ không thể đối mặt, lại được cô ấy dễ dàng giải quyết từng việc một.
Trên người Thu Danh Duy có sự kiên cường mà cô không có, đó là thứ mà cô luôn cố gắng muốn học được.
Cho nên...
Khoảnh khắc này, tình cảm mãnh liệt phá kén sau thời gian dài bó buộc, hóa thành một chùm sáng, bao phủ lấy Thu Danh Duy, và cả Bạc Nguyên Triệt đang cố gắng bơi lại phía cô.
Sau đó, biển cả trở lại một màu đen, thủy triều nhẹ nhàng đẩy cô về phía bờ biển.
Cô đã được cứu.
Bạc Nguyên Triệt và Thu Danh Duy biến mất trên thế giới này.
Bây giờ, có lẽ bọn họ cũng đã đoàn tụ...
Nếu như vẫn chưa thì chắc chắn cũng sẽ đoàn tụ...
Tình yêu mãnh liệt đến mức đủ để vượt qua thời không, sao ông trời nỡ để dang dở?
Thế là, cô chúc phúc từ tận đáy lòng: "Bọn họ sẽ ở bên nhau, cho dù cơ thể ở bất cứ thế giới nào."
Vẫn là gương mặt đó, nhưng sắc thái bên trong khuôn mặt lại khác biệt rõ ràng.
Cố Trì sững sờ nhìn cô, một suy nghĩ không thể tin được đang kêu gào, dâng lên ào ạt trong lòng anh ấy, đến mức đỏ cả vành mắt, thậm chí cả hơi thở cũng run run.
Sao Thu Niệm có thể không phát hiện ra sự kích động ẩn giấu nơi sâu thẳm kia?
Lần này, cô chủ động nắm chặt tay anh ấy, sau đó là một tiếng hỏi thăm sau bao lâu xa cách: "Anh