Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 60


trước sau


 
Chương 60: Nếu cô chết thì Niệm Niệm sẽ trở về
 
Sau đó, một sự im lặng khó xử và mơ hồ bao trùm hai người họ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt lái xe một mạch đến bến cảng. Sau khi dừng lại, anh xuống xe trước  rồi đi vòng sang bên phải để mở cửa cho Thu Danh Duy.
 
Cửa xe được mở ra, cuối cùng một bàn tay đầy ân cần đã đánh vỡ cục diện bế tắc: “Tiểu Duy, chúng ta tới rồi.”
 
Thu Danh Duy đưa tay cho anh và xoay người xuống xe. Khi vừa ngẩng đầu lên, cô đã trông thấy chiếc du thuyền sang trọng đang đậu ở bến cảng.
 
Vào mùa đông, bầu trời tối đen từ sớm, chưa tới bảy giờ mà màn đêm đã buông xuống. Cả thành phố chìm trong ánh trăng dịu dàng. Các khung cửa sổ ở các khoang thuyền trên du thuyền đều được thắp sáng. Từ xa nhìn lại, trông chúng giống như những vì sao vỡ vụn đang rơi xuống, đẹp đến chói mắt.
 
“Đây là nơi mà anh nói muốn dẫn em tới để hít thở không khí trong lành sao?”
 
“Ừm. Em thấy thế nào?”
 
Nhìn thấy quai hàm hơi căng cứng của anh, Thu Danh Duy hiểu rằng anh định dành cho cô một điều bất ngờ. Một chiếc du thuyền sang trọng? Hừm... Cũng rất lãng mạn.
 
“Không tệ.” Cô gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạc Nguyên Triệt lập tức nở một nụ cười nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô và đi về phía bên kia. Anh nói với vẻ kích động: “Hôm nay là ngày đầu tiên Queen tiếp đón khách, sau đó sẽ có một buổi lễ cắt băng khánh thành được giới thiệu rất thú vị. Anh nghĩ có lẽ em sẽ thích nó.”
 
Hai người lên thuyền.
 
Suy cho cùng, nó cũng là tác phẩm kế tục chiếc du thuyền sang trọng bậc nhất ở nước Hoa - “Prince”. Bất kể là xét về thể tích, tạo hình hay chi tiết thì nó đều có bước nhảy vọt về chất lượng, khiến người khác phải kinh ngạc và ngưỡng mộ.
 
Trong khoang thuyền, ban nhạc đang diễn tấu những giai điệu tao nhã và du dương.
 
Bạc Nguyên Triệt dẫn Thu Danh Duy đến bàn ăn đã đặt trước. Nhóm Tô Ngạn đã đến đó từ trước, bây giờ đang dặn dò nhân viên phục vụ rượu sâm banh.
 
“Xin kính chị Duy ly này.” Mọi người nâng ly và nói bằng giọng điệu chân thành: “Chúc chị mau chóng bình phục!”
 
"Cảm ơn." Thu Danh Duy cầm chiếc ly trước mặt và cụng ly với mọi người. Khi cô đang định uống thì bàn tay bên cạnh đột nhiên vươn ra và giật lấy chiếc ly của cô.
 
Bạc Nguyên Triệt không quên lời dặn dò của bác sĩ. Anh thay cô uống cạn ly sâm panh đó, lắc lắc chiếc ly rỗng để giải thích: “Em không được động vào rượu.”
 
“Ái chà, có ý thức tự giác của một người bạn trai đến vậy sao?”
 
“Nguyên Triệt! Trước kia cậu giả vờ không hiểu chuyện tình cảm đúng không? Thành thục đến vậy mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
“Ai cho cậu lá gan dám quản chuyện của chị Duy thế? Chị Duy, đánh cậu ấy một trận đi.”
 
Chiếc mũ này ụp xuống quá bất ngờ nên anh chưa kịp đề phòng. Lo lắng bị cô hiểu lầm, Bạc Nguyên Triệt vội vàng giải thích: “Anh không cố ý xen vào chuyện của em… Nhưng mà vết thương của em vẫn chưa lành... Sức khỏe của em quan trọng hơn, đợi khi nào vết thương của em lành lại thì anh sẽ uống với em, được không? Uống bao nhiêu cũng được!”
 
Một người bạn chợt cười rộ lên: “Nhìn Nguyên Triệt sợ hãi kìa! Đúng là đồ sợ vợ mà!” 
 
“Biến đi!” Bạc Nguyên Triệt trừng mắt nhìn người đó. Tuy cậu ta nói đúng, nhưng có thể đừng nói ra không? Anh không cần thể diện nữa à?
 
“Ha ha! Đủ rồi, đừng trêu chọc cậu ấy nữa. Cậu ấy đã nổi nóng rồi! Đổi cho chị Duy một ly nước trái cây đi. Lời bạn trai nói thì có thể không nghe, nhưng vẫn phải nghe theo chỉ định của bác sĩ.”
 
Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt. Bởi vì Bạc Nguyên Triệt đã dặn dò từ trước nên mọi người đều cố gắng lưu ý, không ai ngốc đến mức nói về tay trái của Thu Danh Duy và chuyện đua xe, nhưng họ lại nói rất nhiều về kế hoạch sau này của phòng làm việc.
 
Tài năng mới nổi trong làng giải trí nhiều vô số kể, lưu lượng cũng không thể nổi tiếng mãi được. Dù sao cũng phải làm ra một tác phẩm tử tế để chuyển đổi hình tượng. Nếu đợi đến lúc trở thành một ông già ba mươi tuổi mới giả dạng là một thiếu niên trẻ trung và đứng chung sân khấu với một đám mười bảy, mười tám tuổi thì thật sự khó coi!
 
Nhiều người trong bàn đều đang nói về kế hoạch tương lai, cuối cùng họ hỏi Bạc Nguyên Triệt: “Còn cậu thì sao? Còn một tháng nữa là hết năm nay rồi. Cậu không định đóng vài bộ phim vào năm sau sao?”
 
“Không.” Bạc Nguyên Triệt lắc đầu: “Tôi không hứng thú với diễn xuất.”
 
“Thế thì tiếc thật! Khuôn mặt của cậu rất ăn ảnh, có lẽ chỉ cần nỗ lực một chút thì có thể đạt được giải thưởng điện ảnh đấy.”
 
“Tương lai tôi vẫn sẽ tập trung vào âm nhạc, sau đó chuyển dần từ trên sân khấu ra sau hậu trường.” Bạc Nguyên Triệt nói xong thì nhìn vào đôi mắt của Thu Danh Duy: “Tất nhiên sự nghiệp quan trọng, nhưng tôi càng muốn ổn định cuộc sống tốt đẹp hơn.”
 
Nhóm người không chịu nổi nên trêu chọc ầm ĩ.
 
“Cậu ấy đang muốn gác lại sự nghiệp để có thể tập trung ở bên cạnh chị Duy đây mà!”
 
“Cừ lắm! Sự nghiệp là gì cơ chứ? Sao có thể quan trọng bằng bạn gái được?”
 
“Tôi không ngờ Nguyên Triệt lại là mẫu đàn ông của gia đình đấy!”
 
“Chị Duy! Chị nhìn xem, Nguyên Triệt của bọn em ân cần và si tình như vậy mà, chị lập tức cưới cậu ấy đi!”
 
Thu Danh Duy mỉm cười và nhìn bàn tay trái đang được bó bột của mình, đôi mắt hiện lên một tia cô đơn: “Nhưng bây giờ em không có năng lực kiếm tiền, đi theo tôi chỉ chịu cảnh nghèo khổ và buồn chán thôi. Anh bằng lòng không?”
 
Không ngờ bọn họ đã đề phòng và cảnh giác nhưng vẫn vô tình đề cập đến chủ đề này.
 
Những người trên bàn đột nhiên im lặng và nhìn Bạc Nguyên Triệt với vẻ lúng túng. Họ thật sự không cố ý!
 
Bạc Nguyên Triệt đặt tay lên bàn và nhẹ nhàng ôm lấy tay trái của cô, sau đó cùng cô đan mười ngón tay vào nhau và trầm giọng nói: “Anh sẽ mang theo của hồi môn, chúng ta sẽ không nghèo khổ hay buồn chán đâu.”
 
Anh vừa dứt lời thì cả bàn lập tức hô hào: “Bạc Nguyên Triệt! Cậu ghét kết hôn cơ mà?”
 
Bạc Nguyên Triệt phớt lờ bọn họ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thu Danh Duy rồi hỏi cô: “Em có bằng lòng không?”
 
Họ chỉ mới quen nhau không bao lâu mà đã nghĩ đến việc kết hôn rồi? Có phải anh đang váng đầu vì uống quá nhiều không? Hôn nhân không giống yêu đương, sao có thể nói bên nhau là bên nhau ngay được! Đó là chuyện cả đời.
 
Thu Danh Duy rút bàn tay ra khỏi tay anh và nhắc nhở: “Tay trái của em đã bị tàn phế rồi. Sau khi hồi phục sẽ có di chứng, suốt đời này em không thể lên đường đua được nữa.”
 
Bạc Nguyên Triệt: “Chúng ta có thể từ từ chữa trị.”
 
Thu Danh Duy nhìn vào mắt anh và cười nhạt: “Từ từ cũng không thể chữa khỏi, anh biết chuyện này mà.”
 
“Tiểu Duy…” Bạc Nguyên Triệt im lặng và nắm lấy tay cô một lần nữa: “Chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm của anh với em. Người anh thích chính là em, chỉ là em thôi, không phải thứ gì khác.”
 
Cô không muốn khiến mọi người mất hứng lúc này, nhưng...
 
“Một Thu Danh Duy mất đi khả năng lên đường đua không còn là Thu Danh Duy chân chính nữa.”
 
Bóng người phụ nữ biến mất ở lối vào nhà hàng.
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn bàn tay trống rỗng của mình với vẻ mặt sững sờ.
 
Những người cùng bàn thất thần nhìn nhau, không ai ngờ rằng bầu không khí lại đột nhiên hỏng bét thế này. Quý Ninh cùng Tô Ngạn nhìn nhau rồi đẩy bả vai của Bạc Nguyên Triệt: “Còn ngây người ra đó làm gì? Không đuổi theo chị ấy sao?”
 
“À...” Bạc Nguyên Triệt lấy lại tinh thần, nghĩ đến gió mạnh trên boong tàu nên vội vàng cầm áo khoác của Thu Danh Duy ở chỗ ngồi bên cạnh và đứng dậy, nói xin lỗi mọi người rồi quay đầu sải bước ra ngoài.
 
Là lỗi của anh. Anh không nên vội vàng đề cập đến vấn đề kết hôn trước, khi cô vừa bình phục sau nỗi đau mất đi sự nghiệp đua xe.
 
Cô cần thời gian.
 
Vậy anh sẽ cho cô thời gian.
 
Dù sao thì anh cũng có cả đời để đợi cô gật đầu.
 
Nghĩ vậy, nỗi mất mát trong lòng anh lập tức tiêu tan phần nào. Anh lấy lại bình tĩnh và bước qua cửa nhà ăn.
 
Anh vội vàng rời đi, nên không mang theo điện thoại di động để trong áo khoác của mình. Vì vậy, anh không biết rằng sau khi mình rời đi, di động đang tắt âm lại sáng lên một lần nữa, trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ của một người: Cố Trì.
 
Cuối cùng, đầu dây bên kia dừng lại, thay vào đó là gửi tin nhắn cho anh.
 
[Sáng sớm nay, Lục Cảnh Thâm đã trốn thoát từ cửa sổ bệnh viện. Tôi lo rằng anh ta sẽ làm hại Thu Danh Duy. Các người hãy chú ý nhiều một chút.]

 
Nhưng đáng tiếc, cho dù Bạc Nguyên Triệt có nhìn thấy tin nhắn ngay bây giờ thì cũng đã quá muộn.
 
Lúc này, Lục Cảnh Thâm đã đẩy nhân viên công tác ở cổng lên thuyền và loạng choạng chạy lên boong tàu. Pháo hoa bay lên từ mặt biển xa xa, trông vô cùng lung linh và rực rỡ.
 
Đây là một trong những chương trình tối nay.
 
Nhiều đôi tình nhân ngả vào nhau trên boong tàu và ngẩng đầu ngắm nhìn.
 
Thu Danh Duy đứng bên lan can một mình và cũng nhìn về phía bầu trời đêm. Trong mắt cô, pháo hoa nở rộ đến cực điểm

rồi nhẹ nhàng tiêu tán, chập chờn và biến ảo, nhẹ nhàng khuấy động sự mù mịt và ảm đạm trong đáy mắt cô.
 
Mặc dù cô đã chấp nhận sự thật rằng mình sẽ không thể tiếp tục lên đường đua nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể hoàn toàn thoải mái nhanh chóng như vậy. Vừa rồi trên bàn ăn tối, chắc chắn cô đã phá hỏng bầu không khí ở đó, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này thì cô lại không thể bình tĩnh được.
 
Ngoại trừ đua xe thì cô còn có thể làm gì khác?
 
Làm một người vô dụng sống dựa vào tài sản của nhà họ Thu tới lúc mỏ vàng cạn sao?
 
Xin lỗi, cô không thể làm được...
 
Trong lúc lơ đễnh, pháo hoa lần lượt nở rộ trong mắt cô. Cho đến khi tiếng thét chói tai và hỗn loạn vang lên bên cạnh, cô mới nhận ra mình đã mất cảnh giác, cổ bị siết chặt và ghì vào hàng rào.
 
Giữa ánh sáng và bóng tối chập chờn, cô bắt gặp một đôi mắt giận dữ.
 
Lục Cảnh Thâm dùng sức siết cổ cô và nghiến răng hỏi:
 
“Cô không phải Niệm Niệm. Rốt cuộc cô là ai?”
 
“Cô chiếm đoạt thân thể của cô ấy, vậy cô ấy đang ở nơi nào?”
 
“Cô nói đi! Có phải nếu cô chết thì cô ấy có thể trở về không?”
 
Thu Danh Duy bị siết cổ đến mức không thở được. Cô cố hết sức để kéo tay anh ta ra, nhưng vì tay trái không đủ sức nên cô hoàn toàn không thể kéo tay anh ta ra được!
 
Cô chỉ có thể dùng hết sức đá anh ta.
 
Người đàn ông cau mày đau đớn nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
 
“Thảo nào tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều bất thường, hóa ra cô vốn dĩ không phải Niệm Niệm! Cô là đồ bỉ ổi đã chiếm đoạt cuộc sống của người khác!”
 
“Niệm Niệm của tôi sẽ không ly hôn với tôi! Cô ấy sẽ không thể nào không chịu tha thứ cho tôi! Cô ấy cũng sẽ không chạy trốn khỏi tôi và dây dưa mập mờ với người đàn ông khác! Nếu không phải tại cô, tôi và Niệm Niệm đã hòa hợp với nhau từ lâu rồi!”
 
“Nói đi! Niệm Niệm ở đâu? Cô trả cô ấy lại cho tôi! Trả cô ấy lại cho tôi!”
 
Anh ta vô cùng kích động, đôi mắt rất điên cuồng, đâu còn nhìn thấy nửa phần lý trí của người bình thường nữa?
 
Thu Danh Duy không biết tại sao người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cô chỉ biết rằng nếu cô không thoát ra thì sẽ bị anh ta bóp cổ tới chết!
 
“Buông ra... Anh... khụ... Anh buông ra...” Cô nói ra những từ ngữ đứt quãng một cách khó khăn: “Thu Niệm sẽ không... quay lại nữa... Cho dù... quay lại… cũng sẽ không... ở bên cạnh…một người cặn bã như anh… Anh… hoàn toàn… không xứng…”
 
Giọng nói của cô tuy yếu ớt nhưng lại đánh mạnh vào lòng người.
 
Trước mắt Lục Cảnh Thâm hiện ra cảnh tượng cô và Cố Trì thân mật đứng bên nhau và đuổi anh ta đi, cơn ghen đột nhiên bùng lên và thiêu rụi tất cả. Thân hình cao lớn áp sát cô, khuôn mặt vặn vẹo trông rất đáng sợ.
 
“Anh không xứng? Cố Trì xứng sao? Người đàn ông khác xứng sao?”
 
Thái dương của anh ta nhói lên thình thịch. Khi nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, anh ta không còn phân biệt được đó là Thu Niệm hay là Thu Danh Duy nữa.
 
Tất cả những mặc cảm và ghen tuông ẩn sâu trong lòng đều được trút ra ngoài cùng lúc!
 
“Em luôn hối hận vì đã gả cho anh đúng không?”
 
“Em cảm thấy cái tên họ Cố kia là người tốt hơn sao? Em hối hận đã không chọn anh ta ngay từ đầu!”
 
“Thu Niệm, anh nói cho em biết, là em đã trêu chọc anh! Đừng nghĩ chỉ cần nói đi là đi được!”
 
Điên rồi!
 
Người này điên rồi!
 
Thu Danh Duy ngửa cổ lên và cố gắng hô hấp. Lan can chắn ngang eo cô nên khiến cô rất đau. Cô vừa dùng sức kéo tay anh ta ra, vừa đá mạnh vào đầu gối anh ta. Trong lúc giằng co và giãy giụa, một nửa cơ thể cô đã vô thức treo lơ lửng ngoài lan can.
 
Bên dưới là biển đen như mực.
 
Mặc dù cô biết bơi nhưng không ai có thể biết được nếu cô rơi từ độ cao này xuống thì sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì, chưa kể một tay cô còn đang bó bột nên không thể sử dụng nó.
 
Tiếng la hét trên boong tàu càng thêm chói tai.
 
Bảo an nhanh chóng chạy đến định khống chế Lục Cảnh Thâm, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ vì anh ta đang có con tin trong tay.
 
Khi Bạc Nguyên Triệt bước ra khỏi nhà hàng, những gì anh nhìn thấy là một tình cảnh hỗn loạn như thế. Vẻ mặt anh chợt thay đổi. Anh chạy như bay về phía Thu Danh Duy theo bản năng, bất chấp sự can ngăn của bảo an.
 
“Tiểu Duy!” Anh hét lên một cách lo lắng và sốt ruột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Lục Cảnh Thâm chú ý tới anh và quay đầu gầm nhẹ: “Cô ấy không phải Tiểu Duy! Cô ấy là Thu Niệm! Cô ấy là vợ tôi! Là người phụ nữ của tôi! Anh đừng hòng cướp cô ấy đi!”
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết cổ Thu Danh Duy, trái tim anh như nhảy vọt lên tận cổ họng.
 
Anh vốn tưởng rằng nguy hiểm đã sớm chấm dứt rồi. Lục Cảnh Thâm sẽ phải ngồi tù trong khoảng thời gian rất dài. Không ngờ họ vừa trở lại thành phố Nhạc thì người đàn ông này lại đuổi theo!
 
Anh không thể chịu đựng được nữa nên giận dữ hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thu Niệm đã không còn là vợ anh nữa! Hai người đã ly hôn rồi! Anh còn quấy rầy cô ấy làm gì?”
 
Ánh mắt Lục Cảnh Thâm tối sầm lại, quay đầu nhìn Thu Danh Duy chằm chằm: “Tôi không quấy rầy cô ấy, tôi chỉ muốn Niệm Niệm của tôi trở về mà thôi… Nếu cô chết thì Niệm Niệm sẽ trở về… đúng không?”
 
Đồng tử của Bạc Nguyên Triệt đột nhiên run lên.
 
Anh ta đã biết rồi ư?
 
Chuyện Tiểu Duy không phải là Thu Niệm…
 
Hậu quả rất khác với những gì anh và Thu Danh Duy đã nghĩ.
 
Một người đang phát điên như Lục Cảnh Thâm không những chẳng chịu tin mà còn muốn dùng một phương pháp cực đoan để đổi Thu Niệm trở lại!
 
“Anh điên rồi sao? Cho dù anh bóp chết cô ấy thì Thu Niệm cũng sẽ không quay lại! Hai người họ đều sẽ chết!” Bạc Nguyên Triệt không kiểm soát được bèn tiến lại gần, đưa tay về phía Thu Danh Duy và cố gắng tìm thời cơ thích hợp để kéo cô lại.
 
Nhưng sao Lục Cảnh Thâm có thể đồng ý?
 
Anh ta cười một cách thờ ơ, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong tàn nhẫn: “Nếu đã mất đi Niệm Niệm thì sao tôi có thể để các người sống yên ổn? Nếu Niệm Niệm không thể trở về thì hãy để cô ấy chôn cùng đi!”
 
Nói xong, anh ta lập tức tăng thêm sức lực.
 
Hơi thở vốn đã khó khăn lại bị vắt kiệt chút dưỡng khí cuối cùng, Thu Danh Duy há hốc mồm và sắp ngạt thở.
 
Mặc dù lúc này cố gắng cướp người sẽ rất nguy hiểm, nhưng Bạc Nguyên Triệt không thể kiềm chế được nữa. Tiểu Duy của anh sắp bị bóp chết rồi!
 
“Thả cô ấy ra!” Anh lao tới và vật lộn với Lục Cảnh Thâm.
 
Trong lúc đánh nhau, Lục Cảnh Thâm đã buông tay.
 
Nhưng đáng tiếc là tốc độ nắm lấy Thu Danh Duy của Bạc Nguyên Triệt vẫn không bằng trọng lực. Thời điểm anh vươn tay về phía cô, thậm chí anh còn không thể nắm lấy vạt áo của cô. Vì vậy, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi xuống từ lan can du thuyền!
 
Khoảnh khắc đó, trái tim của anh như ngừng đập.
 
Đợt pháo hoa cuối cùng trên bầu trời vụt tắt trong mắt anh. Anh chỉ nhìn thấy mặt biển đen thênh thang vô hạn như cái miệng địa ngục đang há rộng và nuốt chửng người anh quý trọng nhất.
 
“Tiểu Duy…”
 
Trong tiếng thét chói tai và hoảng sợ, anh leo lên hàng rào và nhảy xuống biển bên dưới theo bản năng.
 
“Trời ơi! Mau cứu người!”
 
“Đó là Bạc Nguyên Triệt sao? Cậu ấy nhảy xuống biển rồi!”
 
“Báo cảnh sát chưa? Mau cứu người đi!”
 
Trên boong tàu đầy hoảng loạn. Những người trong khoang thuyền nghe tiếng động nên chạy ra ngoài và nhìn xung quanh mặt biển.
 
Giữa không gian mơ hồ tựa như có một tia sáng từ đáy biển sâu lóe lên và phản chiếu hình ảnh của hai đầu ngón tay đang chạm vào nhau, dù chỉ là thoáng qua.
 
Nhân viên cứu hộ đã xuống biển.
 
Các nhân viên y tế cũng lập tức đến.
 
Ngay sau đó, họ đã cứu được Thu Danh Duy đang đuối nước lên bờ. Cô chỉ bị sặc nước chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
 
Nhưng…
 
Bọn họ đã tìm kiếm cả đêm, vẫn không thể tìm thấy Bạc Nguyên Triệt…

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện