Chương 60: Nếu cô chết thì Niệm Niệm sẽ trở về
Sau đó, một sự im lặng khó xử và mơ hồ bao trùm hai người họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt lái xe một mạch đến bến cảng. Sau khi dừng lại, anh xuống xe trước rồi đi vòng sang bên phải để mở cửa cho Thu Danh Duy.
Cửa xe được mở ra, cuối cùng một bàn tay đầy ân cần đã đánh vỡ cục diện bế tắc: “Tiểu Duy, chúng ta tới rồi.”
Thu Danh Duy đưa tay cho anh và xoay người xuống xe. Khi vừa ngẩng đầu lên, cô đã trông thấy chiếc du thuyền sang trọng đang đậu ở bến cảng.
Vào mùa đông, bầu trời tối đen từ sớm, chưa tới bảy giờ mà màn đêm đã buông xuống. Cả thành phố chìm trong ánh trăng dịu dàng. Các khung cửa sổ ở các khoang thuyền trên du thuyền đều được thắp sáng. Từ xa nhìn lại, trông chúng giống như những vì sao vỡ vụn đang rơi xuống, đẹp đến chói mắt.
“Đây là nơi mà anh nói muốn dẫn em tới để hít thở không khí trong lành sao?”
“Ừm. Em thấy thế nào?”
Nhìn thấy quai hàm hơi căng cứng của anh, Thu Danh Duy hiểu rằng anh định dành cho cô một điều bất ngờ. Một chiếc du thuyền sang trọng? Hừm... Cũng rất lãng mạn.
“Không tệ.” Cô gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt lập tức nở một nụ cười nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô và đi về phía bên kia. Anh nói với vẻ kích động: “Hôm nay là ngày đầu tiên Queen tiếp đón khách, sau đó sẽ có một buổi lễ cắt băng khánh thành được giới thiệu rất thú vị. Anh nghĩ có lẽ em sẽ thích nó.”
Hai người lên thuyền.
Suy cho cùng, nó cũng là tác phẩm kế tục chiếc du thuyền sang trọng bậc nhất ở nước Hoa - “Prince”. Bất kể là xét về thể tích, tạo hình hay chi tiết thì nó đều có bước nhảy vọt về chất lượng, khiến người khác phải kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Trong khoang thuyền, ban nhạc đang diễn tấu những giai điệu tao nhã và du dương.
Bạc Nguyên Triệt dẫn Thu Danh Duy đến bàn ăn đã đặt trước. Nhóm Tô Ngạn đã đến đó từ trước, bây giờ đang dặn dò nhân viên phục vụ rượu sâm banh.
“Xin kính chị Duy ly này.” Mọi người nâng ly và nói bằng giọng điệu chân thành: “Chúc chị mau chóng bình phục!”
"Cảm ơn." Thu Danh Duy cầm chiếc ly trước mặt và cụng ly với mọi người. Khi cô đang định uống thì bàn tay bên cạnh đột nhiên vươn ra và giật lấy chiếc ly của cô.
Bạc Nguyên Triệt không quên lời dặn dò của bác sĩ. Anh thay cô uống cạn ly sâm panh đó, lắc lắc chiếc ly rỗng để giải thích: “Em không được động vào rượu.”
“Ái chà, có ý thức tự giác của một người bạn trai đến vậy sao?”
“Nguyên Triệt! Trước kia cậu giả vờ không hiểu chuyện tình cảm đúng không? Thành thục đến vậy mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai cho cậu lá gan dám quản chuyện của chị Duy thế? Chị Duy, đánh cậu ấy một trận đi.”
Chiếc mũ này ụp xuống quá bất ngờ nên anh chưa kịp đề phòng. Lo lắng bị cô hiểu lầm, Bạc Nguyên Triệt vội vàng giải thích: “Anh không cố ý xen vào chuyện của em… Nhưng mà vết thương của em vẫn chưa lành... Sức khỏe của em quan trọng hơn, đợi khi nào vết thương của em lành lại thì anh sẽ uống với em, được không? Uống bao nhiêu cũng được!”
Một người bạn chợt cười rộ lên: “Nhìn Nguyên Triệt sợ hãi kìa! Đúng là đồ sợ vợ mà!”
“Biến đi!” Bạc Nguyên Triệt trừng mắt nhìn người đó. Tuy cậu ta nói đúng, nhưng có thể đừng nói ra không? Anh không cần thể diện nữa à?
“Ha ha! Đủ rồi, đừng trêu chọc cậu ấy nữa. Cậu ấy đã nổi nóng rồi! Đổi cho chị Duy một ly nước trái cây đi. Lời bạn trai nói thì có thể không nghe, nhưng vẫn phải nghe theo chỉ định của bác sĩ.”
Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt. Bởi vì Bạc Nguyên Triệt đã dặn dò từ trước nên mọi người đều cố gắng lưu ý, không ai ngốc đến mức nói về tay trái của Thu Danh Duy và chuyện đua xe, nhưng họ lại nói rất nhiều về kế hoạch sau này của phòng làm việc.
Tài năng mới nổi trong làng giải trí nhiều vô số kể, lưu lượng cũng không thể nổi tiếng mãi được. Dù sao cũng phải làm ra một tác phẩm tử tế để chuyển đổi hình tượng. Nếu đợi đến lúc trở thành một ông già ba mươi tuổi mới giả dạng là một thiếu niên trẻ trung và đứng chung sân khấu với một đám mười bảy, mười tám tuổi thì thật sự khó coi!
Nhiều người trong bàn đều đang nói về kế hoạch tương lai, cuối cùng họ hỏi Bạc Nguyên Triệt: “Còn cậu thì sao? Còn một tháng nữa là hết năm nay rồi. Cậu không định đóng vài bộ phim vào năm sau sao?”
“Không.” Bạc Nguyên Triệt lắc đầu: “Tôi không hứng thú với diễn xuất.”
“Thế thì tiếc thật! Khuôn mặt của cậu rất ăn ảnh, có lẽ chỉ cần nỗ lực một chút thì có thể đạt được giải thưởng điện ảnh đấy.”
“Tương lai tôi vẫn sẽ tập trung vào âm nhạc, sau đó chuyển dần từ trên sân khấu ra sau hậu trường.” Bạc Nguyên Triệt nói xong thì nhìn vào đôi mắt của Thu Danh Duy: “Tất nhiên sự nghiệp quan trọng, nhưng tôi càng muốn ổn định cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Nhóm người không chịu nổi nên trêu chọc ầm ĩ.
“Cậu ấy đang muốn gác lại sự nghiệp để có thể tập trung ở bên cạnh chị Duy đây mà!”
“Cừ lắm! Sự nghiệp là gì cơ chứ? Sao có thể quan trọng bằng bạn gái được?”
“Tôi không ngờ Nguyên Triệt lại là mẫu đàn ông của gia đình đấy!”
“Chị Duy! Chị nhìn xem, Nguyên Triệt của bọn em ân cần và si tình như vậy mà, chị lập tức cưới cậu ấy đi!”
Thu Danh Duy mỉm cười và nhìn bàn tay trái đang được bó bột của mình, đôi mắt hiện lên một tia cô đơn: “Nhưng bây giờ em không có năng lực kiếm tiền, đi theo tôi chỉ chịu cảnh nghèo khổ và buồn chán thôi. Anh bằng lòng không?”
Không ngờ bọn họ đã đề phòng và cảnh giác nhưng vẫn vô tình đề cập đến chủ đề này.
Những người trên bàn đột nhiên im lặng và nhìn Bạc Nguyên Triệt với vẻ lúng túng. Họ thật sự không cố ý!
Bạc Nguyên Triệt đặt tay lên bàn và nhẹ nhàng ôm lấy tay trái của cô, sau đó cùng cô đan mười ngón tay vào nhau và trầm giọng nói: “Anh sẽ mang theo của hồi môn, chúng ta sẽ không nghèo khổ hay buồn chán đâu.”
Anh vừa dứt lời thì cả bàn lập tức hô hào: “Bạc Nguyên Triệt! Cậu ghét kết hôn cơ mà?”
Bạc Nguyên Triệt phớt lờ bọn họ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thu Danh Duy rồi hỏi cô: “Em có bằng lòng không?”
Họ chỉ mới quen nhau không bao lâu mà đã nghĩ đến việc kết hôn rồi? Có phải anh đang váng đầu vì uống quá nhiều không? Hôn nhân không giống yêu đương, sao có thể nói bên nhau là bên nhau ngay được! Đó là chuyện cả đời.
Thu Danh Duy rút bàn tay ra khỏi tay anh và nhắc nhở: “Tay trái của em đã bị tàn phế rồi. Sau khi hồi phục sẽ có di chứng, suốt đời này em không thể lên đường đua được nữa.”
Bạc Nguyên Triệt: “Chúng ta có thể từ từ chữa trị.”
Thu Danh Duy nhìn vào mắt anh và cười nhạt: “Từ từ cũng không thể chữa khỏi, anh biết chuyện này mà.”
“Tiểu Duy…” Bạc Nguyên Triệt im lặng và nắm lấy tay cô một lần nữa: “Chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm của anh với em. Người anh thích chính là em, chỉ là em thôi, không phải thứ gì khác.”
Cô không muốn khiến mọi người mất hứng lúc này, nhưng...
“Một Thu Danh Duy mất đi khả năng lên đường đua không còn là Thu Danh Duy chân chính nữa.”
Bóng người phụ nữ biến mất ở lối vào nhà hàng.
Bạc Nguyên Triệt nhìn bàn tay trống rỗng của mình với vẻ mặt sững sờ.
Những người cùng bàn thất thần nhìn nhau, không ai ngờ rằng bầu không khí lại đột nhiên hỏng bét thế này. Quý Ninh cùng Tô Ngạn nhìn nhau rồi đẩy bả vai của Bạc Nguyên Triệt: “Còn ngây người ra đó làm gì? Không đuổi theo chị ấy sao?”
“À...” Bạc Nguyên Triệt lấy lại tinh thần, nghĩ đến gió mạnh trên boong tàu nên vội vàng cầm áo khoác của Thu Danh Duy ở chỗ ngồi bên cạnh và đứng dậy, nói xin lỗi mọi người rồi quay đầu sải bước ra ngoài.
Là lỗi của anh. Anh không nên vội vàng đề cập đến vấn đề kết hôn trước, khi cô vừa bình phục sau nỗi đau mất đi sự nghiệp đua xe.
Cô cần thời gian.
Vậy anh sẽ cho cô thời gian.
Dù sao thì anh cũng có cả đời để đợi cô gật đầu.
Nghĩ vậy, nỗi mất mát trong lòng anh lập tức tiêu tan phần nào. Anh lấy lại bình tĩnh và bước qua cửa nhà ăn.
Anh vội vàng rời đi, nên không mang theo điện thoại di động để trong áo khoác của mình. Vì vậy, anh không biết rằng sau khi mình rời đi, di động đang tắt âm lại sáng lên một lần nữa, trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ của một người: Cố Trì.
Cuối cùng, đầu dây bên kia dừng lại, thay vào đó là gửi tin nhắn cho anh.
[Sáng sớm nay, Lục Cảnh Thâm đã trốn thoát từ cửa sổ bệnh viện. Tôi lo rằng anh ta sẽ làm hại Thu Danh Duy. Các người hãy chú ý nhiều một chút.]
Nhưng đáng tiếc, cho dù Bạc Nguyên Triệt có nhìn thấy tin nhắn ngay bây giờ thì cũng đã quá muộn.
Lúc này, Lục Cảnh Thâm đã đẩy nhân viên công tác ở cổng lên thuyền và loạng choạng chạy lên boong tàu. Pháo hoa bay lên từ mặt biển xa xa, trông vô cùng lung linh và rực rỡ.
Đây là một trong những chương trình tối nay.
Nhiều đôi tình nhân ngả vào nhau trên boong tàu và ngẩng đầu ngắm nhìn.
Thu Danh Duy đứng bên lan can một mình và cũng nhìn về phía bầu trời đêm. Trong mắt cô, pháo hoa nở rộ đến cực điểm