Chương 63: [Phiên ngoại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt] Hôn một cái không đủ thì hai cái
Đầu của Thu Danh Duy là vị trí bị thương nặng nhất khi cô rơi xuống vách đá, suốt nửa năm nay, vết thương ở những nơi khác trên cơ thể cô đã lành hẳn, chỉ là chưa tỉnh lại. Vậy nên, cô chỉ cần theo dõi thêm một tuần nữa là có thể xuất viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Với Bạc Nguyên Triệt mà nói, không có gì vui hơn là chờ được người mình yêu tỉnh dậy vào ngày đầu tiên của năm mới. Sau một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau, anh vẫn có thể tinh thần hăng hái làm việc, nói là phải bù lại bữa cơm tất niên mà chúng ta không thể ăn cùng nhau hôm qua, và cả pháo hoa mà chúng ta không thể đốt cùng nhau nữa.
Bác sĩ đã phá vỡ tưởng tượng đẹp đẽ của anh: "Cô Thu vừa mới tỉnh lại, chưa thể ăn đồ nhiều dầu mỡ cũng như chưa thể đi lại bình thường, vì vậy cơm tất niên và đốt pháo hoa đều không thực hiện được."
Bạc Nguyên Triệt tức thì ủ rũ.
Bác sĩ không nhịn được cười: "Người cũng tỉnh rồi, thiếu gì thời gian, muốn ăn mừng thì chờ đến lúc xuất viện, từ từ ăn mừng được chưa?"
Được thì được, nhưng đây là lần đầu tiên anh và Tiểu Duy đón năm mới cùng nhau, bỏ lỡ cơm tất niên và pháo hoa thì sẽ rất đáng tiếc.
Thấy anh tiu nghỉu, Thu Danh Duy nói: "Năm sau mình bù lại." Lúc nhìn lên, cô mỉm cười nói tiếp: "Pháo hoa hay cơm tất niên đều làm hai lần."
Cuối cùng anh cũng bớt nhăn nhó, ngoan ngoãn ngồi lại bên giường cô, giống như một chú chó trung thành đã được huấn luyện đang nghiêm túc canh gác, vui vẻ đồng ý.
Bác sĩ đi ra ngoài sau khi kiểm tra xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng bệnh lại trở về làm không gian thuộc về hai người.
Sau khi tỉnh lại là một hồi loạn cào cào, bận rộn với các loại kiểm tra, bận rộn quan sát các chỉ số cơ thể, cuối cùng lúc này họ cũng có cơ hội được ở riêng.
Thu Danh Duy nhìn người đàn ông bên giường.
Hơn hai tháng, tóc anh đã dài ra nhiều, trên cằm lún phún râu chẳng thèm cạo, trông anh hơi tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng ngời ấy vẫn toát ra vẻ ngây thơ, trong sáng và ngọt ngào chỉ thuộc về anh.
Trong mắt anh, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Là gương mặt xa cách đã lâu.
Cô sửng sốt, sau đó yên lặng quay đầu đi, im lặng một hồi rồi hỏi anh: "Anh có hối hận không?"
Bạc Nguyên Triệt: "Hối hận cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hối hận vì đã đến thế giới của em." Thu Danh Duy nhìn chằm chằm vào tấm chăn trắng tinh, khẽ siết chặt tay: "Ở nơi đó, anh có sự nghiệp và bạn bè, có cuộc sống của riêng mình..."
"Nhưng lại không có em." Anh ngắt lời cô: "... Thế thì có ý nghĩa gì đâu?"
Huống hồ, lúc nhảy xuống biển cứu cô, thật ra anh cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ mong cô bình an vô sự, lại không ngờ lại vô tình cùng cô trở về thế giới của cô.
"Anh không sợ mất đi những thứ đó, vì cùng lắm thì bắt đầu lại từ con số không." Anh nói rồi nắm tay cô, đầu mày cuối mắt là sự dịu dàng vô hạn: "Nhưng anh không thể đánh mất em."
"Em nào cơ?" Cô hỏi bất ngờ, trên gương mặt luôn luôn tự tin lộ vẻ không dám chắc.
Bạc Nguyên Triệt không hiểu đầu cua tai nheo gì: "Cái gì mà em nào?"
Cảm thấy mình xoắn xuýt với vấn đề này thì trẻ con quá, Thu Danh Duy mím môi, không hỏi nữa: "Không có gì."
Bạc Nguyên Triệt suy tư một hồi, hiểu ra rồi thì trả lời ngay: "Còn cần phải hỏi à? Đương nhiên là Thu Danh Duy rồi! Bất kể em trông như thế nào, anh cũng thích hết."
Thu Danh Duy liếc anh một cái: "Không thất vọng à?"
Anh sờ sống mũi, lẩm bẩm: "Sao lại thất vọng? Em xinh thế cơ mà..."
Câu nói này khiến cả hai đều ngại.
Thu Danh Duy cảm thấy tình yêu thật sự khiến người ta bị giảm thông minh, trước kia cô sẽ không bao giờ hỏi những câu kiểu con gái mới lớn thế này, không những không hỏi mà còn không nghĩ tới luôn.
Thế mà bây giờ còn để ý rốt cuộc anh thích cô vì vẻ ngoài kia hay là vì chính cô...
Cô tự mắng mình một câu, không quan tâm đến chuyện này nữa.
Rồi đột nhiên lại nghe anh nói: "Có cần chứng minh không?
"Gì cơ?"
Cô bối rối nhìn anh, ngay sau đó, bờ vai cô bị nắm lấy, ánh mắt chạm phải một cái nhìn cháy bỏng, trong đó viết hai chữ "muốn hôn" sáng ngời.
Tim cô hẫng đi một nhịp, hiếm khi lo lắng.
Bạc Nguyên Triệt sáp lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, giọng nói trở nên trầm thấp, khàn khàn đầy quyến rũ: "Anh muốn chứng minh, được không em?"
Mấy chuyện như này mà còn cần phải hỏi à?
Thu Danh Duy không nói gì, cô nhắm mắt lại, tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Ngay sau đó, trên môi nóng ấm, cô bị nụ hôn vụng về nhưng đầy mãnh liệt cướp đi toàn bộ dưỡng khí, cũng cướp đi tất cả sự bình tĩnh.
Như là bản năng vậy.
Cô choàng tay qua cổ anh, đáp lại.
Được khích lệ, Bạc Nguyên Triệt nhếch môi, vươn tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn sâu hơn.
Một nụ hôn chứa đựng tất cả tình cảm của anh.
Người làm rung động trái tim anh chưa bao giờ là cô con gái rượu chưa trải sự đời của nhà họ Thu, người đó là Thu Danh Duy đứng ngược gió trên đỉnh núi, tự tin và phóng khoáng.
Cô là người phụ nữ anh yêu sâu đậm, không liên quan gì đến thân phận hay vẻ ngoài của cô, chỉ bởi vì cô là cô, là người mà anh gặp từ trước đến giờ...
Nụ hôn dài kết thúc.
Bạc Nguyên Triệt ôm hai má cô, thân mật áp trán vào cô, có hơi thở gấp, hỏi: "Bây giờ em đã tin anh chưa?"
"Có mỗi một nụ hôn thôi á?" Thu Danh Duy cố ý làm khó dễ, trong mắt hiện lên nụ cười trêu chọc.
Rất nhanh sau đó, cô đã hiểu thế nào là mua dây buộc mình.
Người đàn ông trước mặt lần đầu tiên được nếm quả ngọt, thấy vẫn chưa đã thèm, liền nhân cơ hội này, cúi đầu hôn cô lần nữa, đôi môi nóng ấm dán lên môi cô, thì thầm: "Hôn một cái không đủ thì hai cái, anh sẽ hôn cho đến khi nào em tin mới thôi..."
Giờ phút này, trên người anh nào còn chút bóng dáng nào của anh đẹp trai ngốc nghếch ngọt ngào nữa? Cách anh ngấu nghiến môi lưỡi cô không khác gì một con sói đói!
Thu Danh Duy có hơi không chịu nổi, nhưng cô không phải là người sẽ chịu thua, vậy nên cô cũng giằng co với anh.
Sau một hồi đọ sức, cuối cùng cô vẫn bại trận.
Choáng váng ngẩng đầu lên, người đàn ông bên giường cười ranh mãnh, cọ cọ chóp mũi của mình lên mặt cô, mặt dày hỏi: "Em có muốn nữa không?"
Môi Thu Danh Duy rất đau, không cần nhìn cũng biết là bị rách da rồi, cô tức giận tát vào gương mặt đầy mong chờ kia của anh: "Cút đi!"
...
Bạc Nguyên Triệt bị đuổi ra khỏi phòng bệnh với dấu năm ngón tay đỏ chót.
Trong miệng vẫn còn vương hơi thở thuộc về một người khác, anh nhướng mày chạm lên môi, hồi tưởng lại cảnh tượng tuyệt vời vừa rồi, bất giác cười khẽ.
Được hôn Tiểu Duy thì bị tát có là gì? Có bị đánh cho sưng mặt anh cũng sẵn lòng.
Thế là, điều dưỡng đi kiểm tra đã nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt cô đơn ngồi xổm trong góc, cúi đầu cười khúc khích một mình.
Điều dưỡng:"..."
Người này điên rồi à?
Nhưng cô ấy cũng hiểu, cuối cùng người bạn gái đã anh trông nom lâu như vậy cũng tỉnh lại, đổi lại là cô