Chương 8: Lục Cảnh Thâm à, tốt nhất anh đừng hối hận
Phòng dành cho khách quý đầy hỗn loạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng hét chói tai của phụ nữ xen lẫn với tiếng bước chân vội vã của bảo vệ đã phá vỡ bầu không khí bình yên vừa rồi.
Khi Lục Cảnh Thâm thấy rõ người tới, chợt giơ tay ngăn bảo vệ tiến lên.
“Cố Trì?” Anh ta lên tiếng, giọng điệu đầy nghi hoặc: “Anh tìm tôi làm gì?”
Khi nghe thấy tên, căn phòng dành cho khách quý vốn dĩ đang ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại. Người quản lý nháy mắt với bảo vệ và nhân viên cửa hàng, ra hiệu đừng nhúng tay vào.
Một người là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Thu Thị, một người là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, đều là nhân vật mà họ không thể chọc.
Thần tiên đánh nhau, bọn họ đứng xem náo nhiệt là được rồi, nếu đi theo thì chẳng phải đang tìm tới cái chết sao?
Trong căn phòng tĩnh mịch, Cố Trì nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Thâm, nghiến răng nặng nề nói ra từng câu từng chữ: “Làm gì sao? Đương nhiên không phải đến để chúc mừng anh rồi! Lục Cảnh Thâm, chuyện anh muốn cưới ai không hề liên quan tới tôi, nhưng nếu anh muốn cuộc hôn nhân này thành công, tốt nhân nên đưa vợ sắp cưới của tôi bình an vô sự trở về!”
Lời này vừa tuôn ra khỏi miệng, vẻ mặt của Lục Cảnh Thâm lập tức thay đổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải vì lời nói uy hiếp của anh ấy, mà là bởi vì... ba chữ “vợ sắp cưới” kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nói, hai nhà họ Cố và họ Thu vốn dĩ đã có hôn ước.
Trong số những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Bái, hai gia đình Cố Thu đều có tiền tài quyền thế ngang bằng nhau. Đời ông cha tích góp, đời con cháu phát triển. Điểm khác biệt duy nhất chính là, nhà họ Thu bây giờ chỉ còn lại một mình Thu Niệm, còn nhà họ Cố lại là con cháu đầy đàn.
Trong số đó, cháu trai cả Cố Trì chính là người ưu tú nhất trong số các thế hệ trẻ.
Sau khi học xong cấp ba, mười lăm tuổi đã du học học chuyên sâu, chỉ trong năm năm đã hoàn thành chương trình đại học và thạc sĩ về y học phương Tây, sau khi trở về nước thì trở thành quản lý cấp cao của Cố Thị. Dựa vào học thức hơn người và tầm nhìn của mình, anh ấy đã phá vỡ nút thắt ban đầu trong công việc kinh doanh của nhà họ Cố, bây giờ đã trở thành người thừa kế mà ông cụ khẳng định.
Ngay từ khi Cố Trì còn là thiếu niên, ông cụ Thu đã dùng con mắt nhìn xa trông rộng của mình, để anh ấy trở thành chỗ dựa cho con gái mình trong suốt quãng đời còn lại.
Sự thật đã chứng minh, ánh mắt của ông cụ Thu vô cùng chuẩn xác. Sau khi về nước, Cố Trì nhanh chóng trở thành bạn đời tốt nhất trong lòng các quý cô ở thành phố Bái, đáng tiếc hai nhà Cố Thu đã có hôn ước, cho nên đành tiếc nuối từ bỏ.
Cuối cùng, không ai ngờ được, cô cả nhà họ Thu lại không thèm viên ngọc chưa mài giũa Cố Trì này, thay vào đó đã theo đuổi một Lục Cảnh Thâm im hơi lặng tiếng! Tốn hết mọi tâm tư để gả cho anh ta nhưng sau đó lại bị đối xử lạnh nhạt, trở thành trò cười cho giới thượng lưu ở thành phố Bái!
Lục Cảnh Thâm từng gặp mặt trực tiếp Cố Trì tại một tiệc rượu, người đàn ông này nâng ly mỉm cười, khí chất như ngọc, giống như thần tiên đứng ở phía trên vượt ngoài tầm với của người khác.
Anh ta biết rất nhiều người đứng trong tối thầm so sánh mình với Cố Trì, họ cảm thấy Thu Niệm bị chuốc bùa mê thuốc lú nên mới có thể vứt bỏ một người chồng sắp cưới hoàn mỹ như thế, gả cho một người thua kém về mọi thứ như anh ta.
Anh ta cho rằng bản thân không thèm để ý, dù sao trong lòng anh ta cũng không có Thu Niệm, cho nên cũng không để ý tới đối tượng đã từng có hôn ước với cô.
Nhưng vào giờ phút này, khi nghe thấy Cố Trì gọi Thu Niệm là “vợ sắp cưới” một cách đương nhiên như thế, anh ta lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Kìm nén lại cảm giác không vui khó hiểu này, dù biết rõ nhưng anh ta vẫn cố hỏi: “Không biết vợ sắp cưới của anh Cố là ai nhỉ? Vì sao lại tìm tới tôi để tìm người?’
“Vợ sắp cưới của tôi là ai, tôi nghĩ trong lòng anh rất rõ ràng.” Cố Trì không có thời gian ở đây đánh đố với anh ta, bàn tay đang nắm lấy cổ áo siết chặt lại, giọng nói cũng trầm xuống vài tông: “Tôi hỏi lại một lần nữa, Thu Niệm đang ở đâu?”
Anh ấy đã quen biết Thu Niệm từ khi còn nhỏ.
Anh ấy lớn hơn cô bốn tuổi, khi anh học tiểu học, cô nhóc chỉ vừa học nói chuyện, từng bước từng bước tập tễnh đi tới trước mặt anh, giọng điệu non nớt gọi anh ấy là anh trai Cố Trì. Ngay vào khoảnh khắc đó, anh dù có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ cô gái này sẽ trở thành vợ sắp cưới của mình.
Hai nhà đính hẹn hôn ước ngay trước đêm anh ấy học xong cấp ba và chuẩn bị du học.
Lúc đó, cô nhóc đã hơi lộ ra vẻ xinh đẹp kinh người của mình, hai bím tóc đuôi ngựa, lẳng lặng ngồi bên cạnh ba mình, cách một bàn đầy thức ăn rượu ngon cười thẹn thùng với anh ấy.
Năm năm sau, khi anh ấy du học trở về, hai người gặp lại nhau, đều đã trổ mã và lộ rõ vẻ đàn ông và thiếu nữ. Cô gái mặc một bộ váy thuần trắng, nâng ly chúc mừng anh. Khoảnh khắc giọng nói ngọt ngào kia cất lên “Anh Cố Trì, chào mừng trở về”, anh ấy nhìn đôi mắt trong sáng như nước của cô gái thì biết cả đời này mình không trốn thoát được.
Anh ấy vô cùng may mắn khi được chọn làm chồng sắp cưới của cô. Cả quãng đời còn lại đều sẽ có cô ấy bên cạnh bầu bạn.
Chỉ là chưa từng ngờ được, cô lại đi thích một người khác…
Một người không chỗ nào bằng anh ấy, thậm chí còn là người tìm mọi cách giẫm đạp lên tình cảm của cô…
Nếu sớm biết có kết cục này, lúc trước dù có nói thế nào anh ấy cũng sẽ không nhượng bộ trong chuyện hôn ước, cũng sẽ không thành toàn cho tình yêu ngu ngốc này của cô.
Anh ấy đã chờ nhiều năm như thế, cuối cùng chờ đến khi cô lớn lên, cô lại quay đầu gả cho người khác. Bây giờ, cuối cùng anh ấy cũng đợi được đến khi cô ly hôn thì lại không thấy bóng dáng cô đâu cả!
Mà người có khả năng biết được cô đang ở đâu nhất, lại đang mờ mịt hỏi lại anh ấy: “Thu Niệm, cô ấy... làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?” Cố Trì cất cao giọng, cảm xúc đã bên bờ vực sụp đổ: “Người ở biệt thự Phong Lam nói, Thu Niệm đã mất tích mấy ngày nay! Anh đừng nói với tôi là anh cũng không biết!”
Nghe thấy vậy, cả người Lục Cảnh Thâm chấn động, bàn chân giống như đang đạp xuống vực thẳm sâu không thấy đáy.
Bên tai vang lên tiếng ong ong, đồng tử anh ta vì ngạc nhiên mà co rút lại.
Thu Niệm cô ấy...
Mất tích…?
Sau khi nhận được đơn ly hôn, Lục Cảnh Thâm không để người nào báo cáo lại tình hình của Thu Niệm, cho nên không hề hay biết chuyện mấy ngày qua cô mất tích.
Nhìn hốc mắt đỏ bừng của Cố Trì, trong lòng anh ta sinh ra dự cảm không lành, nhưng lo ngại Nghê San đang ở đây, anh ta đành mạnh mẽ kìm nén lại tâm trạng đang hoảng loạn của mình, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Lời này của anh là có ý gì?”
Nghe thấy vậy, trái tim của Cố Trì chùng xuống.
Nhìn dáng vẻ này, Lục Cảnh Thâm thậm chí còn không biết chuyện Thu Niệm mất tích, làm sao có thể mong đợi sẽ biết được tung tích của cô từ trong miệng anh ta chứ?
Cố Trì chậm rãi thả lỏng tay ra, khóe mắt liếc sang Nghê San đang mặc một chiếc váy cưới trắng tinh đứng bên cạnh, dáng vẻ của người phụ nữ trông có vẻ ngượng ngùng đang đợi để được gả đi, còn Thu Niệm lại không chút tung tích, thật sự rất hợp với câu “chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc.”
“Vừa ép Thu Niệm ký vào đơn ly hôn đã gấp không đợi nổi mà cưới người phụ nữ này, chẳng trách ngay cả chuyện cô ấy mất tích mấy ngày qua cũng không hề hay biết!” Vẻ mặt anh ấy châm chọc: “Đã nói một ngày làm vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, cho dù anh không thích cô