Chương 9: Đưa tới cửa nội dung cốt truyện trứng màu
Hối hận?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì sao anh ta phải hối hận?
Hối hận vì cái gì?
Hối hận vì hoàn toàn thoát khỏi một người phụ nữ bụng dạ đầy âm mưu, cũng như vì kết hôn với ân nhân cứu mạng đã nhẫn nhịn và trả giá cho anh ta sao?
Anh ta chỉ sợ là điên rồi mới có thể hối hận!
Lục Cảnh Thâm cười lạnh một tiếng, kiên quyết tuyên bố: “Tôi sẽ không hối hận! San San cứu tôi chính là sự thật không thể nào chối cãi, anh không có lý do gì để châm ngòi ly gián ở đây cả.”
“Nếu được như thế thì tốt.” Cố Trì cười khẽ một tiếng, không hề dừng lại nữa mà sải bước rời đi.
Sau khi bóng dáng kia biến mất khỏi tầm mắt, bầu không khí căng thẳng trong phòng cũng dần tan đi. Chỉ có điều, khói mù giữa chân mày Lục Cảnh Thâm vẫn không giảm đi chút nào.
- “Thu Niệm đã mất tích mấy ngày nay! Anh đừng nói với tôi là anh cũng không biết!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-“Anh chắc chắn là người trước đây cứu anh chính là cô ta sao?”
-“Thu Niệm, cô ấy sẽ không nói dối... Tốt nhất anh đừng hối hận.”
Những lời nói ban nãy của Cố Trì cứ liên tục lặp đi lặp lại bên tai, giống như bùa chú khiến người ta rối bời.
Trong ngực có chút ngột ngạt, Lục Cảnh Thâm giơ tay nới lỏng cà vạt, khi kéo ra dùng sức rất mạnh, đến mức gân xanh nổi lên trên mu bàn tay lạnh lẽo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảng thời gian này, anh ta cố tình không nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến Thu Niệm, chính là vì muốn cô biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình. Kết quả hôm nay Cố Trì lại chạy tới đây làm ầm ĩ như thế, khiến cho cảm xúc khó hiểu kia một lần nữa quay trở lại.
Cổ họng anh ta khô khốc, dính phải cơn nghiện thuốc lá.
Anh ta đang định nói với Nghê San mình ra ngoài hút một điếu thuốc, khi ngước mắt lên thì nhìn thấy gương mặt người phụ nữ tái nhợt đi, lo lắng nhìn anh ta, hoàn toàn không còn vẻ vui vẻ trước đó.
Anh ta lập tức cảm thấy áy náy, sau đó lấy lại bình tĩnh, nuốt xuống lời nói đã tới kề môi, anh ta quan tâm hỏi: “Em làm sao thế? Còn để ý chuyện vừa rồi à?”
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã méo xẹo của Nghê San, anh ta giơ tay giúp cô ta vuốt vuốt gương mặt đang xụ xuống, dịu dàng an ủi: “Còn muốn thử những kiểu váy khác không? Đừng để những người không liên quan ảnh hưởng tới tâm trạng.”
Nghê San lắc đầu, ân cần nói: “Nếu không... Cảnh Thâm, anh vẫn nên đi xem thử đi! Váy cưới chọn lúc nào cũng được, nhưng nếu Niệm Niệm xảy ra chuyện gì thật thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho mình mất.”
Vẻ mặt của Lục Cảnh Thâm lạnh lùng ngay trong tức khắc: “Lần này đơn giản chỉ là một chiêu trò khác của cô ấy mà thôi, không cần phải để trong lòng.”
Nghê San: “Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà gì cả.” Lục Cảnh Thâm cắt ngang lời cô ta nói: “San San, cô ấy hại em còn chưa đủ sao? Anh biết em lương thiện, nhưng đối với loại người như cô ấy thì không cần phải bố thí lòng tốt của mình đâu.”
Quan Doanh một lần nữa tìm lại được giọng nói của mình, cũng phụ họa theo: “Đúng vậy! Tổng giám đốc Lục nói đúng! San San, cậu đừng vì vết sẹo đã lành mà quên đi nỗi đau! Những chuyện cô ta làm với cậu vì cướp đi tổng giám đốc Lục chưa đủ nhiều hay sao? Lại đặc biệt chọn thời gian này để mất tích, còn không phải là muốn phá hư hôn lễ của các cậu hả? San San, cậu nhất định đừng bị lừa!”
Nghê San làm ra vẻ gắng gượng, do dự thật lâu mới đồng ý: “Vậy... Vậy được rồi... Hy vọng chỉ là trò đùa dai của cô ấy, nhất định đừng xảy ra chuyện gì là tốt.”
“Cô ấy còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Lục Cảnh Thâm không cho là đúng, dùng khóe mắt nhìn thoáng qua chiếc Maybach chạy như bay bên ngoài cửa sổ, sắc mặt càng tối sầm xuống, phát ra một câu nói tuyệt tình: “Cho dù thật sự xảy ra chuyện thì cũng là do cô ấy tự làm tự chịu.”
Nghe thấy từng câu từng chữ của anh ta đều thể hiện sự chán ghét đối với Thu Niệm, cuối cùng Nghê San cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta vẫn còn lo lắng Lục Cảnh Thâm sẽ vì những lời nói của Cố Trì mà sinh ra nghi ngờ với cô ta, hoặc sẽ có chút nhớ nhung đến Thu Niệm, bây giờ xem ra chỉ là cô ta lo lắng quá nhiều mà thôi. Người đàn ông này đã thật sự toàn tâm toàn ý yêu cô ta, biết ơn cô ta, tin tưởng cô ta.
Trái tim đang treo lơ lửng đã hoàn toàn hạ xuống, cô ta lại nở nụ cười lần nữa.
Nếu Thu Niệm muốn mất tích thì mất tích luôn đi càng tốt! Tốt nhất là chết ở một góc nào đó không ai hay biết, đừng đến đây lọt vào mắt cô ta nữa!
Đúng như những lời Cố Trì đã nói, đến lúc đó Thu Thị sẽ hoàn toàn lọt vào trong bàn tay của Lục Cảnh Thâm, còn cô ta, sẽ được hưởng tất cả những gì mà Thu Niệm từng được hưởng với tư cách là bà Lục!
Thiên kim nhà giàu nhất thì sao chứ? Nữ thần ở trường học thì sao?
Những lá bài tốt mà Thu Niệm có được dựa vào đầu thai bây giờ đều đã nằm trong bàn tay cô ta.
*
Phía bên này, Lục Cảnh Thâm đang cùng Nghê San lựa váy cưới, không hề dao động trước sự biến mất của Thu Niệm; phía bên kia, Cố Trì đã lái xe trở lại biệt thự Phong Lam một lần nữa.
Tiếp đón anh ấy vẫn là nữ giúp việc trước đó, vừa bưng trà lên vừa lo lắng hỏi: “Ngài Cố, đã có tin tức gì của bà chủ chưa ạ?”
Từ “bà chủ” này khiến Cố Trì nhíu mà lại, anh ấy buông ly trà xuống, nhắc nhở: “Thu Niệm đã ly hôn với Lục Cảnh Thâm, có phải cũng nên đổi lại xưng hô hay không?”
Người giúp việc vô cùng lo lắng: “À, ngài nói chí phải, là do tôi không cẩn thận.”
“Sau này chú ý là được.” Cố Trì đứng dậy, vừa dò xét khắp nơi trong biệt thự, vừa dò hỏi người hầu gái về chuyện của Thu Niệm trước khi mất tích, hy vọng có thể tìm được thông tin gì hữu dụng.
Người giúp việc cẩn thận nhớ lại, nói ra một số chuyện mà cô ta cảm thấy không thích hợp.
“Vào đêm kỷ niệm kết hôn tự nhốt mình trong phòng ngủ khóc thầm? Ngày hôm sau đến công ty tìm Lục Cảnh Thâm, lúc trở về lại thay đổi giống như trở thành một người khác?” Cố Trì lại một lần nữa nhíu mày.
Nữ giúp việc liên tục gật đầu: “Đúng vậy! Tôi nhớ rất rõ ràng. Bởi vì bà… À không, cô Thu sau khi trở về đã kêu chúng tôi quăng tất cả những đồ vật có liên quan đến ngài Lục. Sau đó... có một ngày cô ấy đi ra ngoài một mình, rồi không quay trở về nữa. Chúng tôi có gọi điện cho tổng giám đốc Lục, muốn hỏi thử có phải đang ở chỗ anh ta hay không, nhưng thư ký của tổng giám đốc Lục nói với chúng tôi rằng, tổng giám đốc Lục và cô Thu đã ly hôn, sau này không cần phải báo cáo những chuyện có liên quan đến cô ấy nữa. Khi đó tôi mới biết được, tài liệu mà cô Thu cho người gửi đi trước khi mất tích chính là bản thỏa thuận ly hôn.”
Theo ý của những lời này, dường như Thu Niệm đã nản lòng thoái chí sau khi bị cho leo cây vào ngày kỷ niệm kết hôn, thế nên mới quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này. Chỉ là nếu cô đã thoải mái ký xuống đơn thỏa thuận ly hôn rồi, vì sao lại làm ra chuyện mất tích giống như không thể nào buông bỏ được chứ?
Cố Trì cảnh thấy hành động trước sau của Thu Niệm không nhất quán với nhau, anh ấy trầm tư một lúc, sau đó cầm tay vịn lạnh lẽo đi lên tầng ba.
Khi đi tới cửa phòng ngủ, anh hơi dừng lại.
Nghĩ tới đây từng là phòng tân hôn của Thu Niệm và Lục Cảnh Thâm, mặc dù đêm đó chú rể chỉ ném cô dâu xuống rồi nghênh ngang rời đi nhưng trong mắt anh ấy vẫn hiện lên tia u ám.
Nếu lúc trước anh ấy có thể ích kỷ một chút, không rộng lượng mà thành toàn cho Thu Niệm