Thu Thanh Duy cười khinh một tiếng, dùng thêm lực mà giẫm lên chân anh ta: “Nói dối cũng có chút kĩ thuật đấy, coi người khác là đứa ngu hay thiểu năng vậy?”“A a a! Đau! Bà cô của tôi ơi, đau!” Người đàn ông thừa nhận một lần nữa: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?”Thu Thanh Duy: “Không được!”Khó khăn lắm mới có trò vui tự dâng đến cửa làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được? Khoảng thời gian này lý do giúp cô có thể thoải mái vung tiền ở nơi thành phố Lạc này đều là nhờ túi tiền phổng phao của Thu Niệm.
Tục ngữ có câu: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, mặc dù Thu Niệm không phải cha mẹ cũng không phải chủ của cô nhưng đã tiêu tiền của người ta thì chí ít cũng phải giúp người ta làm một chuyện gì đó chứ.Nhìn chằm chằm người đàn ông bị giẫm dưới chân, cô chợt nghĩ ra một kế: “Video gốc anh không lưu lại bản nào không?”Con ngươi anh ta chợt đảo một vòng, trả lời nhanh như bay: “Không có! Tôi là một người rất có đạo đức nghề nghiệp đấy! Đồng ý chủ thuê muốn xóa là chắc chắn xóa!”Thu Thanh Duy hung bạo giẫm thêm người đàn ông hai lần, vậy mà anh ta không chịu khuất phục.
Mắt thấy đe dọa có vẻ không hiệu quả cô quyết định đổi phương hướng bằng cách dụ dỗ.Cô ngồi xổm xuống, năm ngón tay trắng như tuyết khẽ đung đưa trước mặt anh ta: “Từng này.”Người đàn ông tỏ vẻ ngờ vực: “Ý cô là gì?”“5000 vạn, tôi muốn có video gốc.”5000 vạn?!Con ngươi của người đàn ông ngay lập tức trợn tròn.Không phải 5 vạn, 50 vạn, 500 vạn mà là 5000 vạn! Con m* nó 5000 vạn!Người đàn ông bò dậy từ bãi cãi một cách dứt khoát, hai đầu gối vẫn quỳ trên cát, tỏ ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, khuôn mặt nở ra một nụ cười nịnh nọt, kính cẩn lễ phép gọi một tiếng “Bố”.“Video gốc lúc nào thì cô đây cần?” Sự tha thiết của người đàn ông còn trở nên nhiều hơn so với lúc mới bắt chuyện: “Tôi lúc ấy cũng vì đề phòng mà lưu lại một bản, không ngờ còn có thể giúp đỡ được cho cô đây, tôi thật sự rất hân hạnh!”Dứt khoát rồi! Kịch hát Tứ Xuyên lật mặt còn không nhanh bằng anh ta.Thu Thanh Duy chẹp một tiếng, lấy ra một tờ chi phiếu xoèn xoẹt viết xuống một dãy số dài rồi cầm vào góc tờ chi phiếu đưa anh ta xem: “Được rồi, đừng phí lời nữa.
Tôi ở khách sạn Lạc Thành 3099, anh đưa đến video gốc lúc nào thì số tiền này thuộc về anh lúc ấy.”Người đàn ông đều nhìn không chớp mắt, hận không thể lập tức cướp tấm chi phiếu về tay.Thu Thanh Niệm lùi lại trong sự ghét bỏ, lạnh lùng vô tình bỏ chi phiếu trở lại ví tiền: “Còn không đi nhanh?”Một bước lên tiên, khiến đàn ông như được mở cờ trong bụng.
Anh ta đều