Ở bên này, Tống Vịnh Nguyệt không nhanh không chậm đi vào biệt thự ven hồ.
Đây vốn là nơi mà khu cắm trại cung cấp dịch vụ cho thuê như một homestay hạng sang dành cho những người muốn đến nghỉ dưỡng, lại không muốn qua đêm trong lều.
Hiện tại liền vừa vặn trở thành nơi cô dâu cùng chú rể chỉnh trang để chuẩn bị cho hôn lễ.
Tống Vịnh Nguyệt vừa bước qua cửa chính biệt thự đã trông thấy Tống Dương cùng Thái Hà ngồi ở bàn tiếp khách, vui vẻ hàn huyên với mấy người họ hàng đến chung vui.
Theo phép lịch sự, Tống Vịnh Nguyệt gật nhẹ đầu với mọi người, không quá lạnh nhạt, cũng chẳng niềm nở.
Thái Hà kín đáo liếc xem cô, nhưng bề ngoài cũng rất tích cực diễn một đoạn mẹ kế con chồng vô cùng hòa thuận.
"Vịnh Nguyệt đến rồi hả con, mau vào phòng trang điểm với em con đi, nó đang chuẩn bị trong phòng đấy."
Tống Vịnh Nguyệt hạ tầm mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ, sau đó gật đầu rồi đi theo hướng mà bà ta vừa chỉ lên tầng hai của căn biệt thự.
Đến trước một gian phòng nằm cạnh cầu thang, cửa phòng mở rộng để tiện cho việc ra vào, Tống Vịnh Nguyệt dừng chân rồi nhìn vào bên trong, liền thấy được một tà váy trắng được đính kết vô số đá quý vô cùng lộng lẫy.
Cô hơi nghiêng đầu đánh giá bóng lưng trần thanh thoát của Tống Thanh Liên, không thể không cảm thán, quả đúng là mỹ nhân trời sinh trăm năm khó gặp.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tống Thanh Liên hơi xoay đầu lại, vừa đối mắt đã vội nhíu mày, ẩn ẩn chán ghét cùng miễn cưỡng.
Tống Vịnh Nguyệt nhướn nhẹ đôi mày thanh tú, cũng chẳng buồn giả vờ chị chị em em mà quay đầu, dự định đi thẳng.
"Khoan đi đã." Tống Thanh Liên ra hiệu cho chuyên viên trang điểm rời đi trước, để lại không gian riêng cho hai người họ nói chuyện.
"Cô muốn nói gì?" Tống Vịnh Nguyệt vòng tay trước ngực, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.
Tống Thanh Liên có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tôi muốn nói, mong từ ngày hôm nay trở về sau, chị đừng nên xuất hiện trước mắt Cố Lan nữa."
Tống Vịnh Nguyệt nhíu mày, đột nhiên cảm thấy cực kỳ châm chọc:
"Tống Thanh Liên, đúng là tôi đơn phương Cố Lan, nhưng kể từ khi hai người thành đôi, tôi tuyệt chưa từng một lần có ý định chen chân vào giữa tình cảm của hai người.
Hơn hết, người Cố Lan yêu cũng chẳng phải tôi, dù tôi có muốn làm tiểu tam, Cố Lan khẳng định cũng không phối hợp.
Cho nên nói, đến cuối cùng thì những nghi kị vô lý của cô là từ đâu mà ra vậy?"
Ánh mắt Tống Thanh Liên rét buốt, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại, cả giận nói:
"Chị không cần biết, về sau đừng để tôi thấy hai người ở riêng cùng nhau, giống như buổi tối lần trước khi Cố Lan đưa chị về."
Nói xong, Tống Thanh Liên liền cay nghiệt hừ lạnh rồi xoay lưng lại với cô, tiếp tục bận rộn chỉnh lý đầu tóc cùng trang sức trên người.
Tống Vịnh Nguyệt thở dài, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, liền dọc theo hành lang bước thẳng đến cuối lối đi, nơi một ban công ngập nắng được trang trí bởi rất nhiều chậu hoa xinh đẹp, có tầm nhìn hướng ra toàn cảnh hồ nước biếc xanh và bãi cỏ mềm chuyên để cắm trại.
Tống Vịnh Nguyệt đứng đó, phóng tầm mắt ra xa.
Nắng chiều chầm chậm buông, gió mát dịu dàng làm cho mặt hồ thỉnh thoảng lại gợn lên từng con sóng nhỏ.
Khách khứa lục tục đến nơi, Cố Lan cùng với cha mẹ Cố bận bịu xoay vần để đón tiếp họ, quang cảnh thoạt trông cực kỳ náo nhiệt.
Tống Vịnh Nguyệt bất chợt trông thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn, khí chất xuất chúng tuyệt cùng, đang an tĩnh đứng dưới một tán cây xanh bên cạnh quầy rượu.
Một tay hắn đút hắn vào trong túi quần âu, một tay cầm ly vang đỏ, hướng về phía cô rồi làm động tác cụng ly, sau đó chậm rãi kề môi uống vào một ngụm, cử chỉ tao nhã bức người.
Là Tưởng Sơ Huyền.
Tống Vịnh Nguyệt hơi mỉm cười nhìn hắn, trong lòng đột nhiên rất muốn chạy đến bên người đàn ông kia.
Nghĩ vậy, cô liền xoay lưng đi vào, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự ven hồ.
Tưởng Sơ Huyền vẫn đứng bên dưới tàng cây, dáng điệu buông thả, ăn vận hững hờ, trên môi là một nụ cười lãng đãng mơ hồ, theo từng bước chân đến gần của Tống Vịnh Nguyệt, ý cười dịu dàng lại càng thêm phần sống động.
"Anh đến rồi."
Tống Vịnh Nguyệt khẽ vén lọn tóc mai ra sau tai, nhỏ giọng chào hỏi.
Tưởng Sơ Huyền gật đầu, tiện tay lấy một ly cocktail đặt sẵn trên quầy rượu bên cạnh rồi đưa sang cho cô.
Tống Vịnh Nguyệt nhận lấy: "Cảm ơn."
Tưởng Sơ Huyền chủ động nâng ly vang đỏ chạm nhẹ thành ly của Tống Vịnh Nguyệt, sau đó từ tốn uống rượu.
"Chuyện hôn lễ của chúng ta, tôi đã quyết định tổ chức vào đầu tuần sau.
Em có ý kiến gì không?"
Tống Vịnh Nguyệt lắc đầu, "Cứ theo ý anh là được."
"Ừ, em có muốn mời người bạn nào không?"
Nhớ đến vẻ mặt tha thiết trông mong của Văn Kỳ, Tống Vịnh Nguyệt nói: "Tôi muốn mời một người bạn."
"Vậy vài hôm nữa sau khi in xong thiệp mời, tôi sẽ đưa qua cho em."
"Vâng."
Tưởng Sơ Huyền ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: "Cuối tuần này, tôi đến đón em dọn về Tưởng gia, không vấn đề gì chứ?"
Tống Vịnh Nguyệt nghe vậy, hơi rũ mắt đáp: "Vâng."
Trông thấy sắc mặt cô có phần sa sút, Tưởng Sơ Huyền chợt hạ mắt, êm giọng nói như đang vỗ về.
"Trong nhà chỉ có ông