Có lẽ một phần là vì e ngại khí tràng quá mức bá đạo của Tưởng Sơ Huyền, đến tận khi hôn lễ diễn ra, chiếc bàn mà hai người đang ngồi cũng chỉ có mỗi mình Trần Kỳ là thoải mái gia nhập.
Tống Vịnh Nguyệt nhìn người đàn ông toàn thân phóng ra mị lực trước mắt, hơi hơi kinh ngạc.
Đây chẳng phải là đại minh tinh hot nhất nhì trong làng giải trí hai năm gần đây sao?
Mà người kia vừa mới yên vị trên ghế, đã vội đẩy ánh mắt nghiền ngẫm về phía cô, nhếch môi cười hệt như một con hồ ly lõi đời.
"Xin chào, anh là Trần Kỳ.
Đã sớm nghe Sơ Huyền nói qua diện mạo của em dâu cực kỳ thuận mắt, hôm nay gặp mặt quả nhiên là rất xinh đẹp."
Tống Vịnh Nguyệt chớp chớp mắt, ý là, Tưởng Sơ Huyền đã khen cô trước mặt bạn bè của hắn sao?
Nhưng...!em dâu là thế nào?
Cô ngại ngùng nói: "Anh quá lời rồi."
Tưởng Sơ Huyền lại ghét bỏ mà liếc xéo Trần Kỳ: "Ai là em dâu của cậu?"
"Còn không phải Vịnh Nguyệt sao? Tôi với cậu là anh em chí thân, vợ tương lai của cậu không phải là em dâu tôi thì là gì?"
"Chị dâu." Tưởng Sơ Huyền chém đinh chặt sắt.
Tống Vịnh Nguyệt: ...
"Chậc," Trần Kỳ tặc lưỡi, cũng không xoắn xuýt vấn đề này.
Trên thực tế, hắn luôn là một người dễ tính dễ chịu, "Vậy thì chị dâu cũng được."
Phía bên kia, hôn lễ đã tiến đến giai đoạn cô dâu đi vào lễ đường.
Tống Thanh Liên được cha mình dắt tay, chậm rãi từng bước đạp trên nền thảm đỏ rực.
Giữa tiếng đàn êm dịu cùng vô số tiếng vỗ tay chúc mừng, ánh mắt cô dạt dào một loại cảm xúc ngọt ngào cùng viên mãn.
Lại nhìn người đàn ông đứng trên bục cao đang chờ đợi cô, hai người như có tâm ý tương thông, đều dành cho đối phương một nụ cười chân thành quyến luyến.
Tống Vịnh Nguyệt chỉ lướt mắt qua, không dám dừng lại quá lâu, đáy lòng mỗi lúc lại càng nhiều thêm tĩnh lặng.
Cô thu hồi tầm mắt, trầm mặc uống rượu vang đỏ vừa được nhân viên phục vụ mang lên.
Tưởng Sơ Huyền thoáng nhìn sang cô, đầu ngón tay rục rịch muốn động, lại được hắn thành thục mà dễ dàng kiềm chế.
Hắn tỏ vẻ bình thản lên tiếng nói với Trần Kỳ, chất giọng thanh lãnh đạm nhiên:
"Sắp tới cậu có hoạt động gì không?"
Trần Kỳ nghe xong liền khiếp sợ mà trợn mắt nhìn:
"Mặt trời mọc đằng tây sao? Hay uống lộn thuốc? Sao tự nhiên thái tử gia lại có lòng đi quan tâm tôi như vậy?"
Tưởng Sơ Huyền như đã sớm phát ngấy trước những phản ứng khoa trương của Trần Kỳ, chỉ nhìn vào Tống Vịnh Nguyệt rồi lạnh lùng nói với anh ta: "Đưa em ấy theo."
Trần Kỳ nhướn mày rồi đánh giá Tống Vịnh Nguyệt còn đang nhu thuận ngồi ở một bên:
"Show thực tế 3 ngày 2 đêm, lên núi ngắm cảnh, xuống biển hóng gió, không mạo hiểm, không thử thách, thế nào?"
Tưởng Sơ Huyền suy nghĩ một lúc, "Mây Ngang Trời?"
"Nói vậy cũng đoán ra," Trần Kỳ nháy mắt pha trò, lại hào hứng hỏi, "Cậu cũng xem mấy chương trình như này?"
"Thỉnh thoảng."
Tưởng Sơ Huyền đối Tống Vịnh Nguyệt, dịu giọng hỏi: "Em biết Mây Ngang Trời không? Có muốn đi show ấy không?"
Trong lòng Tống Vịnh Nguyệt chợt động: "Có biết."
Kia là một chương trình mang tính nhân văn cực kỳ hiếm thấy trong suốt nhiều năm qua, với nội dung xoay quanh về chuyến hành trình trải dài khắp các tỉnh thành lớn nhỏ trên toàn quốc.
Những vị khách mời của chương trình sẽ có được những giây phút ngao du, tìm hiểu về các danh lam thắng cảnh ở từng địa phương, song hành theo đó là tham gia vào các hoạt động từ thiện, công ích, nhằm chung tay xây dựng một xã hội tích cực.
Chương trình gồm có ba vị khách mời cố định đều là các bậc tiền bối có danh vọng cao trong giới, và ở mỗi phần sẽ lại xuất hiện thêm ba người nghệ sĩ khác được mời đến cùng trải nghiệm chuyến đi.
Theo ý của Tưởng Sơ Huyền, là để cô làm một trong ba khách mời tạm thời của kỳ tới?
Tống Vịnh Nguyệt hơi bối rối: "Nhưng...!Tôi còn chưa chính thức gia nhập giới, bên phía chương trình liệu có đồng ý không?"
Tưởng Sơ Huyền khẽ cười, chỉ tay vào Trần Kỳ đang bày ra một bộ tự kiêu bên cạnh:
"Có cậu ta đốt tiền đầu tư, hiện tại đưa một người mới vào cũng dễ như trở bàn tay, em không cần lo lắng điều này."
Dừng một nhịp, hắn lại thong dong nói:
"Với lại, nên đến lúc chụp quảng cáo cho Tưởng Vọng rồi, đợi sau khi Trăng Xanh được đưa ra thị trường, bên phía đoàn phim Cà Phê LAP hẳn cũng đã đăng thông cáo lên trên trang chủ.
Lúc đấy, em cũng xem như là đã có một chân ở showbiz rồi."
Trần Kỳ gật gù tán thành:
"Trọng điểm là, cái làm nên tên tuổi của Mây Ngang Trời ngay từ ban đầu đã không phải là danh tiếng của những vị khách mời, mà là ý nghĩa cao đẹp trong xuyên suốt quá trình thực hiện chương trình."
Tống Vịnh Nguyệt hít sâu một hơi, kích động nhìn Tưởng Sơ Huyền nói: "Nếu có thể, tôi rất muốn tham gia."
Tưởng Sơ Huyền ôn nhu cười: "Được."
"Nhưng mà," Trần Kỳ kéo cao chân mày, "Chị dâu nên ký hợp đồng với công ti quản lý trước đã.
Có hứng thú với công ti chủ quản của tôi không? Tinh Vân - nằm trong top ba công ti lớn nhất của ngành giải trí.
Mà bà chủ lớn Tinh Vân lại còn là chị cả của tôi, đều là người nhà, tuyệt đối sẽ không xảy ra mấy chuyện quy tắc ngầm dơ bẩn."
"Chuyện này..." Tống Vịnh Nguyệt đánh ánh mắt dò hỏi qua Tưởng Sơ Huyền.
Vấn đề về đường đi nước bước khi gia nhập giới showbiz này, cô vẫn nên nghe theo kiến nghị của hắn.
Tưởng Sơ Huyền gật đầu trấn an cô: "Em nên gia nhập công ti của cậu ấy."
Tống Vịnh Nguyệt nhận được câu trả lời khẳng định, cũng có chút mừng rỡ.
Có ai lại không muốn đầu quân vào công ti lớn đâu cơ chứ.
Chuyện này coi như bàn xong, mà bên kia thì nghi thức trao nhẫn của đôi vợ chồng trẻ cũng đã hoàn tất.
Tống Vịnh Nguyệt không tự chủ được nhìn qua rồi lại thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, chỉ là tâm tình của cô cũng không phải rất tốt, suốt thời gian tiệc tùng