Hơn 9 giờ sáng, Kha Hằng rốt cuộc cũng thần thanh khí sảng mà tỉnh giấc, cậu nhóc loay hoay, phát hiện Tống Vịnh Nguyệt không ở trong phòng cũng không lo lắng, chính mình đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cũng thuận tiện thay một bộ đồ mới sạch sẽ.
Tống Vịnh Nguyệt từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm theo đồ ăn sáng vừa mới mua xong, có sandwich, còn có cacao đá mùi thơm ngào ngạt.
Kha Hằng "Wow" một tiếng rồi vọt ra từ nhà tắm, nịnh nọt cười: "Chị, sao chị biết em đang thèm cacao nha."
Tống Vịnh Nguyệt cong cong khóe môi, đẩy một phần sandwich thịt xông khói qua cho cậu: "Trước ăn tạm đi, trưa chị đưa em đi ăn ngon."
"Vâng."
Tống Vịnh Nguyệt cũng ngồi xuống một bên bàn trà trong phòng, vừa uống cacao, vừa nhẹ giọng nói: "Sau này tiền chị sẽ gửi trực tiếp cho em, em tự giữ lấy, nhớ chi tiêu có kế hoạch."
Kha Hằng cắn một miếng lớn sandwich, lúng búng nói: "Chị gửi cho em giữ, sớm muộn cũng mất sạch."
Tống Vịnh Nguyệt khựng lại, lấp lửng: "Mẹ..."
"Vâng..." Kha Hằng rũ mắt buồn bã, "Tiền tiêu vặt hằng tháng em đều trích ra để dành một khoản, nhưng có vài lúc mẹ thua bài cũng sẽ lấy của em."
Tống Vịnh Nguyệt thở dài, suy nghĩ một lúc rồi thận trọng hỏi: "Em sắp thi cuối cấp rồi đúng không? Sang cấp ba, có muốn chuyển đến đây học không?"
Kha Hằng lập tức hưng phấn xoay đầu nhìn cô: "Có thể không?"
Ninh thành đất rộng người đông, đời sống sung túc.
Thiếu niên lại ở độ tuổi ham chơi, mê mẩn cái lạ, dĩ nhiên cũng sẽ yêu thích những thành phố lớn xa hoa náo nhiệt.
"Có thể." Tống Vịnh Nguyệt xoa đầu cậu, "Về nhà hỏi ý của mẹ và dượng, được đồng ý rồi thì chị sẽ đón em về."
"Chiều nay em lập tức nói lại với cha mẹ."
"Được." Cô cười nói, lại bất chợt nghĩ đến một chuyện mình đã quên thông báo với cậu: "Phải rồi, chị...!sắp kết hôn."
"Hả?!"
Kha Hằng sững người lại, thiếu chút nữa đã cầm không vững chiếc sandwich trên tay.
Cậu trố mắt nhìn chằm chằm Tống Vịnh Nguyệt, như muốn từ vẻ mặt cô mà xác minh lại câu nói vừa nãy.
"Chị sắp kết hôn?"
Tống Vịnh Nguyệt ngại ngùng, vén vén tóc mai: "Ừm."
Kha Hằng nhăn nhó: "Với ai cơ?"
"Một người đàn ông..." Tống Vịnh Nguyệt nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Là cha chị sắp xếp xem mắt.
Anh ấy rất tử tế, đối với chị cực kỳ săn sóc, nên là bọn chị đã quyết định kết hôn."
Kha Hằng vẫn còn cau chặt chân mày, nhưng nghe đánh giá của cô xong lại tạm thời thả lỏng đôi chút.
Cậu nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, nhanh chóng nhai nuốt, sau đó liền ẩn ẩn không vui nói: "Đưa em đi gặp anh ta."
"Cái này..."
"Chị!" Kha Hằng mím môi, một bộ vô cùng tủi thân, "Chị sắp kết hôn tới nơi mới nói với em, giờ còn không chịu đưa em gặp mặt anh ta hả?"
"Được rồi được rồi!" Tống Vịnh Nguyệt bất đắc dĩ, dỗ dành cậu mấy câu rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Sơ Huyền.
Vốn dĩ cô còn hơi sợ hắn sẽ không đồng ý, dù sao trong điều khoản hợp đồng có nói, cô không được phép gây phiền phức cho hắn, mà rõ ràng, muốn hắn đến gặp mặt đứa em trai của cô cũng chính là một trong các thể loại rắc rối.
Nhưng bất ngờ là, Tưởng Sơ Huyền vậy mà thực sự chịu đến gặp mặt Kha Hằng.
Hắn nói: "Vậy 11 giờ trưa nay, tôi đến đón các em nhé?"
Tống Vịnh Nguyệt cuống quýt đáp: "Vâng."
"Tôi nên đến đâu đón em?"
Tống Vịnh Nguyệt nhớ lại tên của khách sạn rồi báo cho Tưởng Sơ Huyền, sau đó chào tạm biệt rồi tắt máy.
Kha Hằng tò mò nghiêng đầu qua hỏi: "Thế nào rồi?"
"Buổi trưa anh ấy sẽ đón chúng ta đi ăn."
Kha Hằng thỏa mãn gật đầu, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn còn mấy phần bực dọc.
Chị gái của cậu, cứ như vậy liền sắp gả đi rồi?
Thiếu niên đột nhiên cảm thấy bản thân thật quá kì cục.
Chị gái cậu có thể gả cho một người đàn ông tốt, đáng lẽ cậu phải vui mừng mới đúng, đằng này lại chỉ cảm thấy không nỡ rời xa, luyến tiếc chị ấy về sau sẽ không còn xem mình là duy nhất nữa.
"Chị..."
Tống Vịnh Nguyệt xoa xoa cái đầu ủ rũ của thiếu niên: "Làm sao vậy?"
"Chị có anh rể rồi, có khi nào sẽ không thương em nữa không?"
Tống Vịnh Nguyệt không khỏi bật cười, hai mắt cong thành hình trăng non:
"Em nghĩ cái gì vậy, dù cho chị có trở thành vợ của ai, thì chị vẫn sẽ là chị của em, em mãi mãi là đứa em ngốc mà chị yêu thương nhất."
"Hứa đấy nhé!" Kha Hằng nắm lấy bàn tay đang xoa đầu mình, đặt ở trong tay nắn nắn.
Cũng không thể trách cậu nghĩ ngợi linh tinh, kỳ thực, có rất nhiều trường hợp con gái trong nhà gả đi thì mối liên hệ đối với người thân cũng sẽ dần dần xa cách.
Cậu chỉ là quá yêu thương chị gái, rất sợ người khác sẽ cướp đi tình yêu của chị đã dành cho mình.
Tống Vịnh Nguyệt: "Hứa!"
Kha Hằng rốt cuộc cũng chịu yên, mắt thấy đã sắp đến buổi trưa, cậu cũng không có hứng thú ra ngoài dạo nữa, đành ôm điện thoại nằm ở một bên vào game giết thời gian, chỉ chờ đến khi người anh rể kia tới đón bọn họ.
Tống Vịnh Nguyệt cũng không nhàn rỗi, bên phía đoàn phim Cà Phê LAP vừa sáng đã gửi đến cho cô kịch bản hoàn chỉnh, hiện tại có thời gian, cô