"Đang nghĩ cái gì vậy?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
Tống Vịnh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: "Không có gì."
Tưởng Sơ Huyền hạ mắt nhìn cô, cũng không nói gì thêm.
Cả hai trở về trung tâm thành phố, Tưởng Sơ Huyền vẫn như mọi khi đưa cô đến trước cổng khu ký túc.
Hắn suy nghĩ một lát, lại đột nhiên có chút thấp thỏm: "Trong tuần này, chúng ta đi đăng ký kết hôn đã nhé?"
"..." Tống Vịnh Nguyệt bỗng ngẩn người, cô hoàn toàn quên mất việc thành hôn cũng cần phải có giấy tờ chứng nhận hẳn hoi.
Dù sao thì chuyện ký kết hợp đồng cũng chỉ có mỗi hai người bọn họ biết rõ, cùng lắm thì thêm một vị trợ lý riêng của Tưởng Sơ Huyền.
Trên danh nghĩa, bọn họ là được sắp xếp xem mắt, sau đó mới đi đến hôn nhân, tuy rằng xuất phát điểm của Tống Vịnh Nguyệt có chút khó coi là vì cô đã bị ép buộc phải chấp nhận mối hôn sự này.
Cho đến ngày hợp đồng được hủy bỏ, trong mắt người khác, bọn họ chính là một đôi vợ chồng chân chân thực thực, lĩnh giấy chứng nhận là điều tất không thể thiếu.
"Được."
Tạm biệt Tưởng Sơ Huyền rồi, Tống Vịnh Nguyệt quay người về ký túc xá, vệ sinh cá nhân xong liền mất hết sức lực vùi mình vào trong chăn ấm, định bụng phải ngủ thật sớm, ai ngờ suốt cả đêm ấy đều trằn trọc mãi không yên.
Cô nghĩ đến Cố Lan, nghĩ đến Tống Thanh Liên, một chốc lại nghĩ đến Tưởng Sơ Huyền, tâm tình mỗi lúc lại càng hỏng bét, tựa như ở lồng ngực vẫn luôn bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ứ đến mức khiến cô buồn bực.
Không biết đã qua bao lâu, khó khăn lắm Tống Vịnh Nguyệt mới có thể đi vào giấc ngủ, điện thoại vốn quên tắt máy lại bất ngờ bừng bừng sức sống mà reo inh ỏi.
Tống Vịnh Nguyệt vớ lấy cầm ở trong tay, thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Kha Hằng - cậu em trai cùng mẹ khác cha của mình.
Cô vừa ấn nhận, âm thanh của thiếu niên cực kỳ nhu thuận liền truyền ra từ điện thoại: "Chị ơi, em đến thăm chị, nhưng lại vô tình đến sớm quá.
Giờ em đang ở trước cổng ký túc xá của chị nè."
Tống Vịnh Nguyệt từ trong mơ màng bị câu nói này làm cho giật mình tỉnh táo: "Sao em lại đến giờ này? Đợi chị một chút, chị lập tức ra gặp em."
Tống Vịnh Nguyệt ngắt máy, ba chân bốn cẳng chỉnh trang quần áo, cầm theo ví tiền cùng điện thoại liền rời khỏi phòng ký túc xá.
Mới hơn hai giờ sáng, đường phố bên ngoài vắng hoe, khắp nơi đều giăng kín sương lạnh.
Kha Hằng vai mang một chiếc balo, mặc quần áo dài tay, còn đội một chiếc nón đen che đi gần nửa gương mặt.
"Kha Hằng."
Tống Vịnh Nguyệt lo lắng chạy đến, thiếu niên nghe thấy cô gọi liền ngẩng đầu lên nhìn cô, nở nụ cười rạng rỡ.
"Chị."
Tống Vịnh Nguyệt nhìn cậu đánh giá từ trên xuống dưới, lại nhíu mày: "Em biết bây giờ là mấy giờ không?"
Nếu là ngồi xe khách, từ nhà của mẹ cô đi đến Ninh thành cũng phải mất gần bốn tiếng đồng hồ.
Nghĩ tới việc nửa đêm nửa hôm, thằng nhóc này không sớm đi ngủ mà lại bắt xe đến đây, Tống Vịnh Nguyệt đột nhiên có chút cáu kỉnh.
"Chị đừng giận, đừng giận mà." Kha Hằng nhìn sắc mặt của cô liền biết chị mình chuẩn bị phát cáu, vội vàng ôm lấy cánh tay của cô làm nũng.
Thiếu niên lớn rất nhanh, nhớ mấy năm trước còn chưa cao đến ngực cô, hiện giờ đã vượt qua cô hơn nửa cái đầu, vậy mà tính cách vẫn không có gì thay đổi so với trước kia, tùy thời đều dính lấy cô ra sức làm nũng.
"Nói, có chuyện gì?" Tống Vịnh Nguyệt được dỗ vui, giọng nói cũng hơi hòa hoãn lại.
Kha Hằng ấp úng, lại thấy ánh mắt lạnh căm căm của chị mình, liền thở dài nói rõ mọi chuyện.
Thì ra là cậu nhóc cãi nhau với mẹ, nửa đêm ấm ức không chịu được liền muốn bỏ nhà trốn đi.
"Em đã lớn vậy rồi, cũng không thể tùy hứng như vậy, bị la một trận đã muốn chọc trời, nếu là sau này đi vào xã hội thì phải làm sao?" Tống Vịnh Nguyệt không an tâm nói.
"Cái đó..." Kha Hằng muốn nói lại thôi, "Em sai rồi, chị để em ở đây một buổi được không? Chiều nay em sẽ lập tức về nhà."
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu, lại để ý thấy quầng mắt thiếu niên hơi sưng do không được nghỉ ngơi đầy đủ, đau lòng nói:
"Tìm chỗ nghỉ đã, sáng mai đưa em đi khuây khỏa một buổi."
Kha Hằng cười cười gật đầu, đeo theo Tống Vịnh Nguyệt đi dọc con đường vắng vẻ.
Ở một ngã ba, họ tìm thấy một căn khách sạn khá là khang trang, liền tiện thể thuê một gian phòng hai giường rồi nghỉ lại.
Sáng sớm, Tống Vịnh Nguyệt bị một tiếng chuông đánh thức, lại phát hiện không phải điện thoại của cô mà là của Kha Hằng còn đang ngủ say như chết ở giường bên cạnh.
Tống Vịnh Nguyệt thấy là số liên lạc của mẹ gọi đến liền vội nhấc máy.
"Thằng chết tiệt! Mày bỏ đi đâu cả đêm không về?!"
Tống Vịnh Nguyệt đau đầu, một tay day trán, một tay giơ điện thoại cách xa tai mình.
"Mẹ, là con."
Bên kia thoáng lộ vẻ ngạc nhiên: "Vịnh Nguyệt?"
"Vâng," Cô nặng nề thở ra một hơi, từ tốn nói: "Kha Hằng ở chỗ con, em