Lúc nhận được thiệp mời hôn lễ từ tay của Tưởng Sơ Huyền, Tống Vịnh Nguyệt không khỏi sửng sốt.
Nói là thiệp mời, nhưng hình dáng của nó lại là một hộp quà màu hồng pastel hình chữ nhật có nắp rời, chiều dài khoảng một gang tay, phần nắp trong suốt, bên trên đính một chiếc nơ ruy băng duyên dáng.
Tống Vịnh Nguyệt mở nắp hộp ra, một chiếc lọ thủy tinh được đặt ở ngay trung tâm, xung quanh còn trang trí rất nhiều hoa khô trắng nhỏ.
Thiệp mời chính thức có màu hồng nhạt, được cuộn lại rồi cố định bằng dây cói sợi mảnh, sau đó đặt vào bên trong lọ thủy tinh cùng với những chiếc vỏ sò, hạt châu màu sắc tươi đẹp, cuối cùng là dùng sáp niêm phong màu hồng phấn bịt kín miệng lọ.
"Em hài lòng về kiểu dáng thiệp mời không?" Tưởng Sơ Huyền mơ hồ lộ ra tia thấp thỏm.
Tống Vịnh Nguyệt hỏi: "Là ý tưởng của anh sao?"
"Ừ."
Tống Vịnh Nguyệt mỉm cười: "Hơn cả ngoài mong đợi, em chưa từng thấy thiệp mời nào xinh đẹp như vậy cả."
Đây chính là lời nói thật, dù xét về độ đầu tư sáng tạo hay là sự lãng mạn, chiếc thiệp mời của Tưởng Sơ Huyền cũng là thứ độc nhất vô nhị.
Tống Vịnh Nguyệt ôm chiếc hộp trong tay, khóe môi cong cong dường như rất đỗi vui vẻ.
Tưởng Sơ Huyền nhìn cô, cũng không nhịn được mà mỉm cười, đánh tay lái tăng tốc chạy về Tưởng gia.
Biệt thự Tưởng gia tọa lạc ở lưng chừng của một ngọn đồi nhỏ, được xây dựng chủ yếu từ gỗ, với lối kiến trúc cổ điển đặc trưng của Ninh thành, thoạt nhìn không quá nổi bật, nhưng tổng diện tích toàn bộ sân vườn lại vô cùng rộng lớn, gần như gấp ba bốn lần so với những căn biệt thự khác trong cùng một khu.
Ở nơi tấc đất tấc vàng, không nghi ngờ gì về việc chủ nhân sở hữu nơi này chính là một gia đình thượng lưu nhất đẳng.
Tống Vịnh Nguyệt sánh đôi cùng Tưởng Sơ Huyền đi dọc con đường được lát đá xanh dẫn vào cửa chính, âm thầm cảm thán trước vẻ đẹp của khuôn viên cây cảnh bao quanh biệt thự.
Tưởng Sơ Huyền kéo theo hai chiếc vali của cô, một bộ ung dung nhàn tản.
Nhìn ra cô có lòng yêu thích đối với cảnh trí trong vườn liền vui vẻ nói:
"Sau lưng biệt thự có một nhà kính trồng sen đá và xương rồng các loại, một mặt hướng ra vườn hoa hồng leo bên ngoài, một mặt nhìn về phía thung lũng ngoài xa, bên trong nhà kính còn đặt một bộ bàn ghế, nếu em thích, sau này có thể đến đó vừa đọc kịch bản, vừa uống trà thư giãn, cũng có thể ngắm cảnh."
Tống Vịnh Nguyệt mường tượng ra hình ảnh kia, trong lòng thầm nghĩ Tưởng Sơ Huyền thật sự biết cách hưởng thụ cuộc sống, rất hợp ý cô.
"Em rất trông chờ."
Tưởng Sơ Huyền hài lòng gật đầu, lúm đồng điếu nho nhỏ nơi khóe miệng lại đắc ý hiện ra.
Cửa chính biệt thự lúc này mở rộng, một mỹ nữ đoán chừng không chệnh lệch bao nhiêu tuổi so với Tưởng Sơ Huyền ló đầu ra nhìn, sau đó liền cười đến trăm hoa đua nở.
"Sơ Huyền và Vịnh Nguyệt về rồi sao?"
Tưởng Sơ Huyền mỉm cười đáp: "Bọn em về rồi."
Dứt lời, hắn liền xoay sang giới thiệu với Tống Vịnh Nguyệt: "Chị họ của tôi, là con gái út của dì lớn, tên Nhan Tĩnh Anh, còn một người chị cả thì đã báo trước hôm nay bận việc không đến được."
Tống Vịnh Nguyệt nghe vậy, liền mỉm cười rồi lễ phép chào hỏi Nhan Tĩnh Anh.
Nhan Tĩnh Anh ôn nhu gật đầu: "Mau vào nhà, ông ngoại đang đợi hai đứa đấy."
Tưởng Sơ Huyền hỏi: "Dì có đến chưa ạ?"
"Mẹ chị đang trên đường đến."
"Vâng."
Cả ba nối nhau đi vào, Tống Vịnh Nguyệt đi chậm hơn một chút để thuận tiện quan sát.
Đồng điệu với dáng vẻ tĩnh mặc cổ kính của bên ngoài, bên trong biệt thự Tưởng gia cũng tràn ngập phong vị thanh nho, xưa cũ mà lại xa hoa với nội thất cực độ tinh mỹ, có thể thấy được mỗi một chi tiết đều được dụng tâm bày trí.
Tống Vịnh Nguyệt đi theo Tưởng Sơ Huyền, chân đạp lên sàn gỗ màu sắc tự nhiên được trải thảm lớn lông mềm, tiến thẳng về phía bàn tiếp khách đặt giữa gian phòng rộng lớn.
Lúc này, ngồi ở trên ghế sofa là một ông cụ tóc màu xám tro trên dưới bảy mươi tuổi, thân thể kiện khang, đường nét khuôn mặt hàm hậu, đôi con ngươi sáng ngời hữu thần, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười ôn nhu trầm lắng.
Ngay lập tức, Tống Vịnh Nguyệt liền biết vẻ ngoài ưu tú của Tưởng Sơ Huyền là được thừa hưởng từ ai.
"Ông ngoại." Hắn khẽ gọi.
Tống Vịnh Nguyệt cũng học theo, chỉnh chỉnh tề tề cúi đầu thưa một tiếng ông ngoại.
Tưởng Bách gật đầu quan sát đứa cháu dâu tương lai, càng nhìn lại càng cảm thấy yêu quý.
Chưa rõ tính tình cô ra sao, nhưng đã nghe câu: tâm sinh tướng, nhìn vào đứa nhỏ trước mặt ông, từ dung mạo thanh tú cho đến cử chỉ điềm đạm, ánh mắt thì trong vắt, khẳng định là một cô gái nhân phẩm đoan chính, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tưởng Bách hòa nhã cười: "Sơ Huyền mau đưa con bé lên phòng sắp xếp hành lí đi, lát nữa thì xuống dùng cơm trưa, Tĩnh Anh đã nấu xong hết rồi."
"Vâng." Tưởng Sơ Huyền đáp, lại xoay qua cô nói: "Đi thôi, tôi đưa em lên tầng xem thử."
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu với hắn, lại đối với Tưởng Bách và Nhan Tĩnh Anh thưa: "Ông ngoại, chị họ, con xin phép ạ."
"Ừ, được."
Tưởng Sơ Huyền nhẹ cười: "Đi nào."
Hắn dẫn cô đến cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, vừa đi vừa nói: "Tầng hai ngoại trừ phòng riêng của tôi, còn có một phòng tranh chữ của ông ngoại, ngoài ra còn một phòng gác mái dùng làm nơi để những vật dụng linh tinh này nọ."
Hai người đi đến cuối cầu thang liền bắt gặp một lối đi sáng sủa, trên vách tường gỗ sáng loáng có treo ba tấm ảnh chụp gia đình kích cỡ phải cao hơn nửa người.
Tấm đầu tiên có thể nhìn ra niên đại khá lâu đời dù đã được phục chế, bên trong chụp lại khoảnh khắc một đôi vợ chồng đang dắt tay hai