Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng bối rối, Tống Vịnh Nguyệt bắt tay vào việc thu xếp đồ dùng cá nhân.
May mắn vì diện tích tủ quần áo tương đối lớn, tất cả vật dụng sinh hoạt của cô đều có thể dễ dàng xếp gọn vào trong.
Ước chừng hơn 30p sau, Tống Vịnh Nguyệt xong việc rồi đứng lên đi về phía gian phòng làm việc.
Bởi vì không có cửa ngăn cách, chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Vịnh Nguyệt đã bắt gặp được thân ảnh của Tưởng Sơ Huyền đang ngồi thả lỏng trên ghế papasan được lót đệm mềm mại.
Đôi chân dài của người đàn ông nhàn nhã vắt chéo, trên đùi đặt một bìa trình ký, bàn tay đẹp đẽ cầm bút máy không ngừng viết viết vẽ vẽ gì đó lên trên, thoạt nhìn vô cùng chăm chú.
Tống Vịnh Nguyệt vừa đánh giá gian phòng trước mặt, vừa cảm thán không thôi.
Tưởng Sơ Huyền thật sự rất thích đọc sách, hoặc chí ít là có đam mê sưu tầm sách.
Chỉ thấy trước mắt cô, cả một mặt tường lớn đều được trang bị kệ gỗ cao đến trần nhà, chất đầy sách ở bên trong, không gian còn thoang thoảng mùi thơm của giấy cực kì dễ chịu.
Tống Vịnh Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói với người vẫn còn đang say sưa loay hoay trên giấy:
"Sơ Huyền, em xếp đồ xong rồi."
Tưởng Sơ Huyền nghe thấy tiếng của cô liền đứng dậy khỏi ghế, tiện tay đem bìa trình ký cùng bút máy đặt lại trên bàn làm việc.
Hắn lướt nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: "Vậy xuống tầng thôi, có lẽ dì cũng sắp đến rồi."
"Vâng."
Cả hai một trước một sau rời khỏi phòng, vừa đi hết bậc thang cuối cùng liền trông thấy bên ngoài cửa lớn xuất hiện một vóc dáng xinh đẹp, là một người phụ nữ trung niên thanh nhã toàn thân quý khí.
Người phụ nữ dường như cảm nhận được ánh mắt đang quan sát mình, bà ngẩng đầu nhìn lên, thoắt cái nở nụ cười thân thiết.
Sau đó, một tiếng nói vô cùng thuận tai từ tốn vang lên:
"Là Vịnh Nguyệt sao? Chào con."
Tống Vịnh Nguyệt vội vàng đáp: "Con chào dì ạ."
Tưởng Hà mỉm cười hài lòng, lại vẫy tay bảo cô đi đến cạnh mình.
Tống Vịnh Nguyệt thuận theo ý bà bước qua, lại bất ngờ bị nhét vào trong tay một hộp gấm tinh xảo.
"Cho con, giữ kỹ nhé.
Đây là vòng ngọc mà bà ngoại của Sơ Huyền lúc còn sống đã giao cho dì cất giữ, còn dặn dò rằng, sau này phải tặng lại cho cháu dâu đấy."
Tống Vịnh Nguyệt cuống quýt nâng hộp gấm trong tay, ánh mắt hơi nhìn qua Tưởng Sơ Huyền ý muốn cầu cứu, lại nhận về từ hắn một nụ cười trấn an.
"Em nhận đi." Hắn cưng chiều cười.
Ông ngoại cùng Nhan Tĩnh Anh cũng đi về phía này, dịu dàng nhìn cô nói: "Vịnh Nguyệt cứ nhận đi, đấy là tâm ý của bà ngoại, đừng nên từ chối."
Tống Vịnh Nguyệt hít sâu, vội cúi đầu với mọi người nói cảm ơn.
Tường Hà yêu quý mà vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu dịu ngoan của cô, lại cười nói: "Cả nhà chúng ta nên ăn trưa thôi, cũng muộn rồi nhỉ?"
Nhan Tĩnh Anh dẫn đầu đi vào phòng bếp, vừa cười vừa nói: "Con nấu xong mọi thứ từ lâu rồi, là mọi người đều đợi mẹ đến đấy."
Tưởng Hà: "Có chút việc đột xuất, nên mẹ không đến sớm được."
Mọi người lần lượt đi vào phòng ăn, bên trên bàn gỗ to đặt ở trung tâm lúc này đang bày sẵn những món ăn gia đình vô cùng bình dị, bốn mặn một canh, không thiếu sắc hương vị.
Nhan Tĩnh Anh ngồi ở ghế bên cạnh mẹ mình, hướng Tống Vịnh Nguyệt nói:
"Vốn định làm một bữa tiệc nhỏ để chào đón em, mà Sơ Huyền lại nói em không quá thích món tây, vì vậy, chị đành làm đỡ vài món gia đình đơn giản nhất, nhưng mà nói trước, tay nghề làm cơm nhà của chị không quá tốt đâu."
Tống Vịnh Nguyệt mím môi, dè dặt nói: "Em gây phiền phức cho chị rồi."
Tưởng Bách lại cười:
"Không sao, ăn mấy món đơn giản này lại càng thấy rất có cảm giác hoài niệm, thời bà ngoại của các con còn sống, bà ấy đều thích làm cơm nhà."
Tống Vịnh Nguyệt lẳng lặng nâng mắt lên nhìn ông rồi được đáp lại bằng một nụ cười trìu mến:
"Vịnh Nguyệt, chuyện con với Tống gia, Sơ Huyền cũng có nói sơ qua với ông.
Ông muốn nói với con là, dù rằng con còn chưa chính thức gả vào Tưởng gia, nhưng ngay từ thời khắc này trở về sau, Tưởng gia sẽ là gia đình mới của con, con không cần phải câu nệ gì cả, cũng không cần lo lắng sẽ làm mọi người phật ý, thích sống thế nào thì cứ như thế ấy, chúng ta sẽ đối tốt với con như con cháu ruột của mình."
Tưởng Hà cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, mọi người chúng ta đều là gia đình của con, con đừng khép mình giữ kẽ làm gì."
Nét mặt của Tống Vịnh Nguyệt sau khi nghe xong lời này nhoáng cái đã ngơ ngác, có phần không kịp phản ứng lại.
Tận sâu trong lòng cô, ở một vùng trống rỗng khô cằn bỗng chốc bị những lời nói này của Tưởng Bách rót vào ấm áp, sỏi đá như cũng muốn tan đi, chỉ để lại hàng loạt mầm xanh vươn mình trỗi dậy.
Khóe mắt Tống Vịnh Nguyệt bất chợt hoen đỏ.
Cả người như thể đang được tắm trong ánh