Lê Dữ ngẩn người hồi lâu, mới chậm rãi đem vòng tay ở trên người Thư Trừng.
Giờ khắc này, trong lòng anh vừa phong phú lại vui sướng.
“Thư, Thư Trừng, chị xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Dữ lắp bắp hỏi.
Thư Trừng nghe câu hỏi như thế, không khỏi cười lên tiếng.
“Lê Dữ, anh giống như cao hơn rồi.” Thư Trừng ở trong lòng ngực anh, rầu rĩ mà nói.
“Chị bổ nhào vào trong lòng ngực tôi, chỉ là vì muốn xem xem tôi có phải cao lên hay không sao?” Lê Dữ buồn bực hỏi.
Thư Trừng buồn bực nở nụ cười, rồi mới chuẩn bị từ trong lòng ngực Lê Dữ đi ra ngoài, ai ngờ anh ôm rất chặt, Thư Trừng hoàn toàn không thể tách ra được.
Cằm Lê Dữ chống ở trên đỉnh đầu Thư Trừng, hai tay ôm đến gắt gao, “Là chị ôm tôi trước, tôi chỉ là ôm lại mà thôi.”
Lê Dữ âm thầm đắc ý, anh phải nhấn like vì sự cơ trí của mình.
Thư Trừng không có biện pháp với anh, dừng giãy giụa, để cho anh ôm một lúc.
Một lát sau, Thư Trừng liền nói: “Lê Dữ, tôi không thể thở được.”
“Tôi không muốn buông tay đâu.” Lê Dữ nhấp môi nói.
“Vậy anh có muốn thêm điểm không?” Thư Trừng bất đắc dĩ hỏi.
Lê Dữ lập tức buông tay, hai tay nắm bả vai Thư Trừng, vui sướng hỏi: “Chị muốn cho tôi thêm điểm? Thêm bao nhiêu điểm?”
“Anh muốn bao nhiêu điểm?” Thư Trừng cười khẽ hỏi.
Lê Dữ tức khắc buồn rầu, anh cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi mới nói: “Nếu là tôi tham lam muốn nhiều hơn, có phải chị liền không cho tôi thêm điểm hay không?”
“Chà? Đi ra ngoài một chuyến trở nên thông minh hơn nha.” Thư Trừng khen anh một chút.
Lê Dữ lập tức đắc ý dào dạt, “Lần này tôi ở trong đoàn phim chính là học được rất nhiều thứ.”
……
Lê Dữ cầm di động ở bên ngoài tìm tín hiệu gọi điện thoại, người trong đoàn phim đều biết, mấy diễn viên gạo cội thêm đạo diễn ngồi ở cùng nhau còn đặc biệt trêu chọc anh một lúc.
“Lê Dữ, lần này cậu đi ra ngoài gọi cho ai thế?” Lý đạo hỏi.
“Ối trời! Còn có thể gọi cho ai nữa, bạn gái đó mà.” Một diễn viên gạo cội nói.
“Lê Dữ cũng có bạn gái rồi, thật là bất ngờ.”
“Còn, còn không có được đâu.” Lê Dữ gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà nói.
“Vậy cậu hiệu suất có hơi thấp, thử ngẫm lại biện pháp đi. Lúc trước tôi chính là tôi lì lợm la liếm bà nhà tôi mới đồng ý, đàn ông phải buông mặt mũi xuống, phụ nữ mới cảm thấy có mặt mũi.” Một diễn viên gạo cội khác nói.
“Chuyện của hai người các người, ai mà không biết, anh và Lê Dữ tình huống không giống nhau, người ta lớn lên đẹp trai, dựa vào cái mặt không phải được rồi sao.”
“Ha! Anh nói chuyện ra sao vậy, bà xã của tôi nói tôi là soái ca đẹp trai nhất trên đời này đó.”
“Đó là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, anh còn tưởng là thật sao.” Diễn viên gạo cội ghét bỏ mà nhìn ông ta, sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía Lê Dữ, “Lê Dữ, cậu đừng nghe ông ta nói, cậu đó đến lúc đó hãy giả bộ đáng thương, phụ nữ khẳng định mềm lòng.”
“Không đúng, không đúng!”
“……”
Một nhóm người vì chuyện của Lê Dữ mà tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, Lê Dữ ở một bên nhìn, có chút mộng bức (*).
(*) Mộng bức (懵逼): là cách nói ở miền đông bắc Trung Quốc, ý chỉ trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời).
***
“Đã học được cái gì rồi?” Thư Trừng đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống, rồi mới hỏi.
Lê Dữ bừng tỉnh từ trong hồi ức, rồi mới vội vàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Thư Trừng, “Trên phương diện đóng phim học được rất nhiều.”
“Tôi xem dự báo thời tiết ở bên kia, tuyết rơi rất nhiều, anh ở bên kia có khỏe không?” Thư Trừng đánh giá anh một lần, rồi hỏi.
Lê Dữ ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi rất tốt.”
“Anh tới Thanh Viễn tại sao lại không nói với tôi một tiếng.” Thư Trừng bất mãn mà nhìn anh.
“Tôi muốn cho chị một sự bất ngờ, cho nên mẹ tôi bảo tôi đợi ở trong phòng này chờ chị tới.” Lê Dữ thẹn thùng mà cười một chút.
“Được nha, thì ra hai người thông đồng với nhau.” Thư Trừng vứt cho anh một cái liếc mắt, “Xem ra là không cần thiết thêm điểm rồi.”
“Vậy không được!” Lê Dữ vội vàng mà mở miệng, “Tôi, tôi muốn thêm điểm!”
“Nhưng anh gạt tôi.” Thư Trừng từ từ mà nói.
“Tôi xin lỗi chị, cho nên chị không thể trừ điểm tôi, còn phải cho tôi thêm điểm.” Lê Dữ đúng lý hợp tình mà thêm yêu cầu.
“Vì sao tôi phải cho anh thêm điểm.” Thư Trừng mắt điếc tai ngơ.
Lê Dữ lập tức thay bộ dáng biểu tình vô cùng ủy khuất, “Tôi ở bên kia đóng phim thật sự rất mệt, tuyết thì nhiều, gió thì lớn, chỉ muốn trở về gặp chị, ôm chị một cái.”
Lê Dữ không hổ có thiên phú đóng phim, lúc này biểu tình vừa đáng thương lại ủy khuất, giống như một đứa bé bị vứt bỏ vậy, khiến cho người ta nhịn không được mà mềm lòng.
Thư Trừng cứ như vậy mềm lòng, “Rồi rồi, tôi thêm điểm cho anh.”
Sau một giây Lê Dữ liền đổi sắc mặt, lập tức mặt mày hớn hở, anh hỏi: “Cho tôi thêm bao nhiêu điểm?”
“Hai mươi điểm, muốn hay không?” Thư Trừng cười nói.
“Sao lại cho tôi nhiều như thế!” Lê Dữ cả kinh nói.
“Mười điểm bởi vì anh nỗ lực đóng phim, còn mười điểm còn lại bởi vì anh đáng thương.” Thư Trừng từ từ mà nói.
Nhưng trong lòng Thư Trừng lại biết, mười điểm bởi vì rung động, mười điểm bởi vì nhớ mong.
Lê Dữ vui mừng trong lòng, thì ra chiêu giả bộ đáng thương này còn rất có ích, “Vậy bây giờ tôi có một trăm điểm? Full điểm có khen thưởng gì không?”
“Tại sao anh lại biết một trăm điểm là full điểm, có lẽ một trăm năm mươi điểm mới là full điểm đâu.” Thư Trừng chọc anh.
Thấy sắc mặt Lê Dữ lập tức suy sụp xuống, Thư Trừng liền khôi phục ý cười, “Full điểm liền đại biểu anh đủ tư cách để đi thi, cho nên anh chuyển chính thức.”
Lê Dữ đầu tiên là khó hiểu, nhưng giây tiếp theo liền hiểu được, anh kích động mà nói năng lộn xộn lên, “Chuyển chính thức! Chuyển chính thức chính là thực tập chuyển chính thức thức cái kia chuyển chính thức cái kia sao? Có phải hay không, có phải hay không đại biểu bây giờ tôi là bạn trai của chị?”
“Đúng vậy, anh có đồng ý hay không.” Thư Trừng cười cười hỏi.
Lê Dữ nặng nề mà gật đầu, “Đồng ý! Anh đồng ý một trăm lần!”
Thư Trừng thấy bộ dáng ngốc nghếch này của anh, cũng buồn cười mà cười ra tiếng.
***
Không quá một hồi, Lê Dữ liền ríu rít hỏi lên.
“Thư Trừng, em thật sự đồng ý hẹn hò với anh sao?”
“Thật sự.”
“Thư Trừng, bây giờ anh là bạn trai của em sao?”
“Đúng vậy.”
“Thư Trừng, vậy bây giờ em là bạn gái của anh hả? Sẽ không chạy đi chứ?”
“Ừm, không đâu.”
……
Sau khi xác định, Lê Dữ kích động tay và chân cũng không biết đặt ở chỗ nào, chỉ biết bây giờ anh có tràn đầy sự vui vẻ và hưng phấn.
Nhìn Thư Trừng nói cười ríu rít, bây giờ Lê Dữ chỉ muốn ôm cô, giống như như vậy mới có thể chứng minh anh không phải đang nằm mơ.
Hương thơm đầy cõi lòng,