Hôm nay Lê Dữ cũng là bớt thời giờ tới, cuộc gọi của anh Tần một lần lại tới một lần không ngừng gọi tới.
Anh bực bội mà cúp mắt, có chút giận dỗi mà trách mắng với cái điện thoại: “Tại sao lại phiền người như vậy!”
Thư Trừng thấy, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, “Nghe máy đi.”
Lê Dữ ủy khuất mà ngẩng đầu, “Chúng ta mới xác định quan hệ, anh không muốn tách ra với em.”
“Nghe máy đi, công việc cũng rất quan trọng.” Thư Trừng bất đắc dĩ mà khuyên nhủ.
Thư Trừng mới vừa nói xong, cuộc gọi của anh Tần lại tới nữa.
Lê Dữ đón nhận ánh mắt của Thư Trừng, rũ đầu tiếp điện thoại, “A lô?”
“Anh gọi nhiều cuộc như vậy, thế nhưng em đến bây giờ mới nghe máy! Cúp điện thoại của anh làm cái gì!” Điện thoại vừa thông, anh Tần liền quát.
“Tìm em làm cái gì?” Lê Dữ hừ một tiếng.
“Em nói làm cái gì hả! Đương nhiên là công việc rồi! Bộ phim điện ảnh của em mới vừa quay xong, không cần tuyên truyền sao! Còn có quảng cáo anh nhận cho em, em nhanh chóng trở về cho anh!” Anh Tần tức giận mà nói.
“Được, ngày mai em trở về.” Lê Dữ buồn bực mà trả lời.
“Cái gì ngày mai, trở về ngay bây giờ! Anh đã đặt vé máy bay cho em rồi, em nhanh chóng đi!” Anh Tần gọi quát, “Đừng để cho anh bây giờ qua bắt em đi đó.”
“Rồi rồi, em biết rồi.” Lê Dữ nói xong, liền cúp máy.
Thấy sắc mặt của anh không vui, Thư Trừng thở dài: “Bảo anh trở về thì cứ trở về đi.”
“Nhưng anh không muốn tách ra với em.” Lê Dữ vẻ mặt đau khổ nói.
Hai người mới vừa xác nhận quan hệ, Lê Dữ hận không thể 24 giờ đều cùng Thư Trừng dính ở bên nhau mới tốt, sao mà bỏ được mà tách ra.
“Qua mấy ngày nữa em được nghỉ rồi, đến lúc đó có thời gian có thể đi gặp anh.” Thư Trừng hứa hẹn.
Mắt Lê Dữ sáng ngời, lập tức hiện ra gương mặt tươi cười, “Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên, em không lừa anh đâu.” Thư Trừng cười nói.
Lê Dữ đứng dậy, trực tiếp kéo Thư Trừng vào lòng, giọng nói lại rầu rĩ, “Thật hy vọng mỗi phút mỗi giây đều không tách ra với em.”
Thư Trừng vỗ vỗ anh, “Anh không cần làm việc sao? Anh cũng không công việc sao?”
“Anh biết phải làm việc, đã có thể nghĩ vẫn luôn nhìn em.” Lê Dữ không vui mà nói.
“Nhưng em không muốn vẫn luôn nhìn thấy anh, khi đó khẳng định sẽ rất phiền.” Thư Trừng trêu ghẹo anh.
“Chúng ta mới hẹn hò một lúc, em liền muốn vứt bỏ anh sao?” Lê Dữ thở phì phì hỏi.
“Đừng chậm trễ thời gian nữa, đi thôi.” Thư Trừng rời khỏi cái ôm của anh nói.
Cuối cùng, Lê Dữ vẫn là ngồi vào xe của khách sạn rời đi.
Trước khi rời đi, anh còn lải nhải mà dặn dò Thư Trừng, bảo cô nhất định phải gọi điện thoại cho anh, không gọi thì cũng phải gửi tin nhắn cho anh.
Thư Trừng đều đồng ý hết, Lê Dữ mới rời đi.
Cô thở dài, bạn trai dính người như thế cần phải làm gì bây giờ mới tốt đây.
***
Rốt cuộc tới kỳ nghỉ đông, trước khi sinh viên nghỉ, Thư Trừng cũng làm xong chuyện trên tay mới trở về.
Cuối năm là thời kỳ cao điểm của xuân vận (*), ga tàu hỏa biển người tấp nập, chen chúc nhau.
(*) Xuân vận (春运): là chuyến trở về nhà ăn Tết, đoàn tụ gia đình, đón đêm Trừ Tịch của các lao động làm việc ở các nước khác, địa phương khác trong ngày Tết (chủ yếu xảy ra ở Trung Hoa lục địa). Xuân vận kéo dài 40 ngày. (Nguồn: Wikipedia)
Lâm Thành và Thanh Viễn gần nhau, trên xe lửa lại chen chúc, mấy trạm liền đến.
Thư Hàng vẫn giống nhau thường lui tới, đậu xe ở ngoài nhà ga liền tới đây đón cô.
Trên xe, cha con hai câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Mẹ con bây giờ ngay cả nhảy ở quảng trường cũng đều không đi nhảy, mỗi ngày đợi ở trước máy tính.” Thư Hàng thấy con gái trở về, nhanh chóng phun tào (*) với cô.
(*) Nguyên văn là “thổ tào” (吐槽): là một kiểu nói móc, chế giễu một hành vi hoặc lời nói của đối phương, đa số là mang nghĩa hài hước.
“Bây giờ thời tiết trở lạnh, không nhảy ở quảng trường cũng rất bình thường mà.” Thư Trừng tỏ vẻ lý giải, “Bố, trước kia bố không phải không thích mẹ đi nhảy ở quảng trường sao?”
“Cái này không giống nhau!” Thư Hàng rầm rì.
“Sao mà không giống nhau?” Thư Trừng không rõ.
“Con ngẫm lại xem, bố bảo bà ấy không nên nhảy, bà ấy vẫn là đi nhảy, nhưng là bởi vì xem những cái video tồi đó bà ấy liền không đi khiêu vũ, hai cái này tính chất không giống nhau.” Thư Hàng nói.
“À, con hiểu được.” Thư Trừng hiểu rõ gật gật đầu.
“Hiểu rõ chưa.”
“Bố, bố đang ghen tị à?” Thư Trừng nghiêng đầu nhìn ông.
“Sao mà có thể được! Không có chuyện lần đó đâu!” Thư Hàng cau mày nói.
Thư Trừng quay đầu đi, lén cười.
“Mẹ con thích minh tinh vẫn luôn đổi, lần này kiên trì đã lâu đều không đổi. Cũng không biết thằng nhóc kia cho bà ấy uống thuốc gì, có cái gì tốt đâu.” Thư Hàng hừ hừ.
“Lê Dữ hả?” Thư Trừng sắc mặt phức tạp hỏi.
“Đúng vậy, chính là nó đó.” Thư Hàng không vui mà nói, “Ngày nào đó nếu là để cho bố thấy được nó, bố nhất định mắng nó một trận.”
“Bố mắng chửi người ta làm gì thế, cái gì cậu ấy cũng không biết, cái gì cũng không có làm mà.” Thư Trừng nhíu mày nói.
“Phá hư hạnh phúc gia đình của bố thì sao, tại sao lại không có làm.” Thư Hàng phản bác.
“Bố ơi, mẹ con chỉ là làm fan của một minh tinh mà thôi, lại không phải đi ngoại tình đâu, bố hấp tấp cái gì. Ai mà không cái yêu thích đâu, không phải bố cũng hút thuốc uống rượu chơi mạt chược cả sao.” Thư Trừng lắc đầu thở dài.
“Cái, cái này có thể giống nhau sao……” Thư Hàng bất mãn nói.
“Con cảm thấy không sai biệt lắm.” Thư Trừng biểu tình tự nhiên gật đầu.
Thấy con gái không giúp chính mình, Thư Hàng cũng không có cách, hừ hừ hai cái, liền không nói.
***
Thư Trừng mới vừa vào cửa nhà, liền kêu một tiếng với người bên trong, “Mẹ ơi, con về rồi đây!”
“Đừng kêu, mẹ con lúc này phỏng chừng đang xem TV đâu, làm sao có thời giờ để ý tới con.” Thư Hàng xách theo vali phút chốc tự đi vào.
Được rồi…… Thư Trừng than thở dài, cũng từ bỏ.
Cô trở về phòng của mình, đầu tiên sắp xếp lại khởi hành lý.
Chờ cô sắp xếp lại xong, Phùng Lan Anh mới từ từ mà đến, “Trừng Trừng, con về lúc nào vậy? Tại sao