Lúc tin tức cho hấp thụ ánh sáng, Lê Dữ vừa mới tiễn Thư Trừng lên máy bay.
Anh Tần cầm di động lại đây, cau mày nói: “Tối hôm qua tại sao em lại không cẩn thận chút, bị người chụp phải rồi.”
Lê Dữ thở dài, “Thôi kệ, biết rồi thì biết đi, em cho gọi điện thoại cho mẹ em là được.”
Tuy rằng Lê Dữ trong lòng bất đắc dĩ, nhưng trên mạng đã đặt ra đủ loại chứng cứ, anh cũng không cần thiết che giấu.
Trên xe.
Lê Dữ và Trần Lị thông điện thoại, Trần Lị bảo anh yên tâm, cũng nói cho anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.
Tiếp theo, Lê Dữ liền đăng lên Weibo.
Lê Dữ: Mọi người không cần suy đoán, không sai đó là mẹ tôi, mẹ tôi xác thật là chủ tịch tập đoàn Lệ Nguyên.
Khách sạn Lệ Nguyên cũng là có Weibo chính thức, tuy rằng fans chỉ có mấy chục vạn, so với số lượng fans của Lê Dữ kém khá xa, nhưng vẫn là chia sẻ Weibo này.
Weibo chính thức của khách sạn Lệ Nguyên: Xin chú ý tác phẩm của Lê Dữ, mà không phải sinh hoạt cá nhân của anh ấy. Nếu mọi người đi ra ngoài chọn khách sạn, có thể suy xét đến Lệ Nguyên của chúng tôi nha. \\\\ @ Lê Dữ: Mọi người không cần suy đoán, không sai đó là mẹ tôi, mẹ tôi xác thật là chủ tịch tập đoàn Lệ Nguyên.
—— Nếu mà tôi có gia thế này như của Lê Dữ, vì sao còn muốn ra làm minh tinh? Ăn no chờ chết, tiêu dao tự tại thật tốt mà.
—— Phía trước, đây là sự chênh lệch giữa bạn và Lê Dữ. Anh ấy sẽ không bởi vì thân phận mà từ bỏ ước mơ của mình, mà bạn mãi mãi cũng chỉ sẽ là con cá mặn.
—— Lê Dữ có thể che giấu đủ lâu, nhưng mà nếu anh ấy thật dựa trong nhà giúp đỡ một chút, phỏng chừng đã sớm hot lên rồi đi.
—— Phú nhị đại lại xảy ra chuyện gì? Người ta không trộm không cướp, một đám người cũng thật đủ cổ hủ.
—— Bây giờ Lê Dữ hết thảy cũng là dựa vào chính mình dốc sức mà làm ra, kỹ thuật diễn của anh ấy đã rõ như ban ngày.
—— Chỉ có một mình tui phát hiện Thư Trừng cũng ở bên cạnh, đây có ý là gặp phụ huynh? Hơn nữa thấy chủ tịch Trần còn nắm lấy tay Thư Trừng, đây là rất vừa lòng cô con dâu này?
—— Phía trước, không phải chỉ có một mình bạn đâu! Tui cũng phát hiện nè!
—— Thư Trừng cũng quá hạnh phúc rồi đi, quả thực là người chiến thắng trong cuộc sống này.
—— Người ta là chính mình ưu tú mới có thể được Lê Dữ thích mà, nói giống như Thư Trừng chỉ biết dựa vào Lê Dữ vậy.
……
Trên Weibo xé túi bụi, mà lúc này Thư Trừng vẫn còn đang ở trên máy bay, cái gì cũng không biết.
Chờ khi cô về tới nhà rồi, điện thoại liền một người rồi đến một người mà đổ chuông.
Thư Trừng trả lời từng cuộc gọi.
Kỳ thật cô rất buồn bực, gia thế của Lê Dữ cho dù tốt, lại không có quan hệ gì với cô, một đám chạy tới chúc mừng cô làm cái gì.
“Gia thế của Lê Dữ tại sao con lại không nói với bố mẹ?” Phùng Lan Anh cũng gọi điện thoại tới đây.
“Bố mẹ đâu có hỏi con mà.” Thư Trừng trả lời đến theo lý thường hẳn là vậy.
“Tại sao mẹ lại biết nhà cậu ấy có tiền như thế, cái này không phải không nghĩ tới sao.” Phùng Lan Anh lẩm bẩm.
“Cái này cũng không phải chuyện quan trọng gì cả, bố mẹ cũng đừng lo lắng.” Thư Trừng an ủi bà.
“Vậy được rồi, hai đứa không cần cãi nhau nha, có chuyện gì thì thương lượng với mẹ.” Phùng Lan Anh dặn dò xong mấy cái này, liền cúp máy.
***
Đến trường, không thiếu được bị trêu chọc vài câu.
Hiện giờ da mặt của Thư Trừng đã trở nên dày hơn, cô có thể bình tĩnh mà tiếp nhận những lời trêu ghẹo này rồi.
Mọi người thấy phản ứng của cô như thường, cũng liền không có hứng thú tiếp tục nói.
Qua một đoạn thời gian, chuyện này cũng dần dần bình ổn xuống dưới.
Tối thứ sáu, Thư Trừng theo thường lệ về nhà.
Mới vừa vào nhà, liền nhận được cuộc gọi của Đào Dĩ Tình.
“Chị họ.” Trong giọng nói của Đào Dĩ Tình còn mang theo khóc nức nở.
Thư Trừng vừa nghe, lập tức đã nhận ra không thích hợp, “Xảy ra chuyện gì? Em với Hà Bân đã xảy ra chuyện gì?”
“Tụi em chính thức chia tay.” Đào Dĩ Tình nghẹn ngào nói, “Mới vừa rồi đã chia tay.”
“Đừng khổ sở, sau này sẽ gặp được người tốt hơn.” Thư Trừng dịu dàng an ủi cô ấy.
“Chị họ, vốn dĩ em cho rằng hắn ta vẫn có một chút cảm tình với em, nhưng mà em sai rồi. Từ lần trước sau khi hắn ta trở lại trường, mỗi lần nói chuyện với em đều âm dương quái khí (*), em đều nhịn. Mấy ngày hôm trước, hắn ta thế nhưng động thủ đánh em.” Đào Dĩ Tình nói.
(*) Âm dương quái khí (阴阳怪气): Nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
“Cái gì? Hắn ta còn dám đánh em? Hắn ta đánh em chỗ nào? Có đau hay không? Có cần đến bệnh viện hay không?” Thư Trừng vội vàng hỏi.
“Không có việc gì, chỉ hung hăng mà đẩy em một chút.” Đào Dĩ Tình nhanh chóng giải thích, “Sân của bọn họ tổ chức một cái hoạt động, hắn ta làm mất đồ. Em bảo tự hắn ta bù tiền vào, hắn ta không muốn. Sau đó em nói nhiều thêm vài câu, hắn ta liền không kiên nhẫn, rồi mới trực tiếp đẩy em.”
“Em chia tay là đúng, loại đàn ông này cũng không đáng em vì hắn ta mà khổ sở.” Thư Trừng khuyên cô ấy.
“Ừm ừm, em biết rồi, em chỉ khóc em trước kia quá ngốc, loại đàn ông này cũng nhìn trúng, là mắt em bị mù.” Đào Dĩ Tình nở nụ cười.
“Em không có việc gì thì tốt rồi.” Thư Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Chị họ, em có thể đến chỗ của chị qua này cuối tuần, chỉ đơn thuần là giải sầu hay không?” Đào Dĩ Tình mở miệng hỏi.
“Được chứ, em cứ đến đây đi.” Thư Trừng tự nhiên vui vẻ.
Sau khi Đào Dĩ Tình và Thư Trừng quyết định, cô liền cúp máy đi mua đồ ăn.
Thật ra thì Thư Trừng không ngại, cô chuẩn bị ngày mai trước khi đi đón Đào Dĩ Tình lại mua nhiều thêm vài món đồ ăn.
***
Đào Dĩ Tình cũng là lần đầu tiên tới chỗ ở của Thư Trừng, cô ấy vừa vào cửa liền nhìn đông nhìn tây lên.
“Woa! Thật sự là sạch sẽ ngăn nắp nha, nếu mà đổi lại em sống một mình, chỉ sợ dơ muốn chết thôi.” Đào Dĩ Tình cảm thán.
“Xem bộ dáng này của em, hẳn là thật sự không có việc gì.” Thư Trừng đặt túi xách cười nói.
“Đương nhiên.” Đào Dĩ Tình vỗ vỗ ngực, “Em là người lạc quan thật sự, cái loại tra nam này khiến cho hắn ta