Lê Dữ chỉ cảm thấy trong đầu keng một tiếng, mơ mơ hồ hồ.
“Vì sao phải ngủ sô pha vậy? Không thể ngủ trên giường sao? Ngủ sô pha sẽ rất mệt, anh vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi không đầy đủ mà nói, đối với thân thể không tốt.” Lê Dữ ủy khuất nói.
“Được, vậy em ngủ sô pha, anh ngủ trên giường.” Thư Trừng bình tĩnh mà bồi thêm một câu.
“Vậy không được, tại sao em lại có thể ngủ ở trên sô pha.” Lê Dữ vội vàng phủ định sự lựa chọn này.
“Bằng không anh vào ở khách sạn, Thanh Viễn cũng có Lệ Nguyên, anh vào chỗ đó có thể ở phòng xa hoa, hưởng thụ phục vụ hầu hạ.” Thư Trừng cười tủm tỉm mà chặn anh trở về.
Lê Dữ tức khắc có chút thất bại, thật vất vả có cơ hội ở chung, sao có thể trực tiếp từ bỏ.
“Được rồi được rồi, anh ngủ sô pha.” Lê Dữ lập tức thỏa hiệp.
Thư Trừng vừa lòng mà cười cười, “Anh ăn cơm trưa chưa?”
Lê Dữ nhanh chóng lắc đầu, “Không có gì để ăn, bây giờ vẫn còn hơi đói.”
“Em nấu một bát mì cho anh ăn nha?” Thư Trừng hỏi anh.
Lê Dữ lên tiếng, “Được.”
Thư Trừng từ trong tủ lạnh cầm một quả cà chua và một quả trứng gà, liền bắt đầu nấu mì cho Lê Dữ.
Lê Dữ ngồi ở trên sô pha nhàm chán, nhìn thấy trên bàn trà đặt di động của Thư Trừng, nhớ tới lời Dịch Nam đã từng nói với anh.
“Bạn gái có bao nhiêu yêu cậu từ trên nickname của số di động là có thể nhìn ra tới.”
Ma xui quỷ khiến, Lê Dữ bấm số của Thư Trừng, di động của Thư Trừng qua vài giây liền đổ chuông.
Lê Dữ cầm lấy di động vừa thấy, mặt đều đen.
“Lê Dữ, di động của em đổ chuông, là ai gọi điện thế?” Thư Trừng ở trong phòng bếp hỏi.
Lê Dữ cầm lấy di động, đen mặt đi qua.
“Ai gọi điện thế?” Thư Trừng bỏ mì sợi vào.
Lê Dữ hừ một tiếng, “Anh.”
Thư Trừng cạn lời, “Anh đã mấy tuổi rồi, còn chơi loại trò chơi này, cúp máy đi chứ.”
Ngay sau đó, liền xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm mì trứng cà chua trong nồi.
Lê Dữ không làm theo, ngược lại giơ di động lên cho cô xem, “Xin em hãy giải thích một chút cá chép tinh là có ý gì.”
Trong giọng nói hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Cả người Thư Trừng cứng đờ, cô thế nhưng quên sửa tên lại, trên mặt Thư Trừng hiện lên một tia ảo não.
Cô xoay người nhìn Lê Dữ, “Em có thể giải thích.”
Lê Dữ tắt điện thoại đang đổ chuông, phòng bếp trong nháy mắt khôi phục sự yên tĩnh, “Được, anh nghe đây.”
Thư Trừng thanh thanh giọng nói, cô giải thích: “Lúc ấy em có số của anh, nếu trực tiếp dùng tên của anh, em sợ người khác nhìn thấy sẽ nghi ngờ, cho nên liền dùng tên này thay thế.”
“Vậy cũng không cần thiết dùng cá chép tinh mà.” Lê Dữ rất buồn bực.
“Vốn dĩ em muốn gõ hài âm (*) cá chép, ai biết sau khi gõ vào lại nhiều thêm một chữ tinh, em liền thuận tay thêm vào.” Thư Trừng vội vàng giải thích cho anh nghe.
(*) Hài âm (谐音): danh từ âm nhạc, chỉ các âm thanh hòa hợp với nhau. Ở đây Trừng tỷ lấy chữ “cá chép” (lí ngư) /lǐyú/ để thay tên Dữ ca là /líyǔ/, 2 chữ này có cách đọc giống nhau.
Đúng lúc này, mì trong nồi cũng chín, Thư Trừng nhanh chóng dùng đũa gắp một sợi mì, mì lập tức bị đứt, cô cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Mì nấu xong rồi, anh ra ngoài trước ngồi đi.”
Lê Dữ ngoan ngoãn mà đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, chờ ăn mì.
Thư Trừng bưng bát mì lên, liền cẩn thận mà dặn dò nói: “Mì rất nóng, anh cứ từ từ mà ăn.”
Lê Dữ buông di động ra, nhận đũa, chuẩn bị ăn mì.
Thấy anh không vui đều viết ở trên mặt, Thư Trừng lập tức nói: “Bây giờ em liền giúp anh sửa tên lại, anh nói đi, muốn đổi thành cái gì?”
Lê Dữ lập tức ngẩng đầu, ý cười bên miệng lập tức liền nhộn nhạo, anh tự hỏi, “Phải nghĩ một cái tên hay chút.”
Thấy di động của Lê Dữ đang đặt bên cạnh, Thư Trừng hơi động tâm tư, giả bộ như vô tình hỏi: “Anh lưu nickname gì cho em thế?”
Lê Dữ nhướng mày lên, “Em đoán xem?”
“Em không muốn biết.” Thư Trừng lập tức phai nhạt tâm tư, “Mì cũng sắp nguội rồi, anh ăn nhanh đi.”
“Hừ, anh cho em xem.” Lê Dữ lách cách lách cách mở mật mã, rồi mới nhấp vào danh bạ, rồi mới đưa cho Thư Trừng xem.
Thư Trừng đọc lại một lần: “Hộp giữ tiền? Có ý gì thế?”
Cô không hiểu.
“Khụ…… Có ý là anh đem tiền của anh và người của anh đều cất giữ ở chỗ của em.” Lê Dữ khó chịu mà giải thích một chút.
Cô hơi giật mình, tuy rằng cái nickname này thoạt nhìn rất kỳ quặc, nhưng Thư Trừng lại cảm thấy đáy lòng lan tràn ý ngọt nhè nhẹ.
Tới trên mặt, Thư Trừng lại không phải nói như thế, cô cố ý chọc anh, “Cái nickname này cũng không có thật tốt nha.”
“Hừ, em không hiểu đâu, di động của anh rất nhiều đều là dùng loại này, chủ yếu là sợ mất di động, sẽ để lộ bí mật. Tỷ như mẹ anh, anh đặt nickname cho bà là Nữ Oa.” Lê Dữ lại giải thích.
Thư Trừng tức khắc tò mò lên, cô hỏi: “Ngươi đặt nickname cho anh Tần là cái gì thế?”
“Máy quét rác, chuyên môn giúp anh giải quyết phiền toái.” Lê Dữ húp hết một hớp mì nói.
Thư Trừng: “……”
Mạch não thần kỳ này……
***
Bên này, Đào Dĩ Tình thuận lợi ngồi trên xe lửa, cô ấy trước gọi cho Thư Trừng báo bình an.
Cô ấy cũng có Weibo, trừ bỏ một vài bạn học, cũng không mấy fans, nhưng mà trạng thái hoạt động rất cao.
Cô ấy lén follow Lê Dữ và Thư Trừng, nhưng việc này cô ấy không nói với Thư Trừng.
Như là đổ nước đắng, cô ấy đã phát một cái Weibo.
Là đào không phải đào: Qua cái cuối tuần bi thôi, chạy đến tìm chị họ tớ chơi, ai biết anh rễ cũng tới, vừa vào cửa tóm lấy chị họ tớ hôn mãnh liệt một hồi, đây quả thực đối với tớ con cún độc thân này tạo thành một vạn điểm bùng nổ. [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]
(*) Mình xin giải thích nick chat của Đào Dĩ Tình một chút, “Là đào không phải đào” nguyên văn là (是陶不是桃), chữ ‘đào’ đầu tiên là họ của bạn ấy, chữ ‘đào’ sau là cây