Thư Trừng cả người sửng sốt, nhìn về phía Lê Dữ trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Nhưng Lê Dữ kế tiếp lại cười nói: “Tuy rằng anh đã tới tuổi kết hôn được pháp luật quy định rồi, nhưng bây giờ kết hôn xác thật không thích hợp.”
Bả vai Thư Trừng cũng thả lỏng ra, cô thoải mái mà cười cười, “Em còn tưởng rằng……”
“Cho rằng anh sẽ yêu cầu lập tức kết hôn liền sao?” Lê Dữ cong mắt.
“Ừm, lo lắng.” Thư Trừng gật đầu.
“Em cứ yên tâm, anh cũng là sẽ tự hỏi tốt sao? Nếu mà bây giờ anh liền kết hôn, anh Tần và công ty sẽ xé xác anh.” Lê Dữ khoa trương mà nói.
“Anh còn quá nhỏ.” Thư Trừng nhấp môi.
Cô nguyện ý cùng Lê Dữ đi đến cuối cùng, cũng tin tưởng cảm tình giữa hai người sẽ không dễ dàng bị dao động. Nhưng cô vừa mới học được cách làm một người bạn gái, đối với người vợ, cô còn có rất nhiều chỗ chưa biết.
“Anh đã trưởng thành rồi.” Lê Dữ bất mãn mà phản bác.
“Nhưng anh mới qua sinh nhật tuổi 22.” Thư Trừng vô tình mà nói ra sự thật.
Lê Dữ khẽ hừ một tiếng, “Anh biết chứ, anh cũng biết anh còn có rất nhiều chỗ không biết, anh sẽ cố gắng học tập, đến lúc đó sẽ trở thành một người đàn ông hoàn mỹ.”
Thư Trừng cong môi, “Vậy em sẽ chờ một ngày kia đến.”
***
Hai ngày nay, Lê Dữ không có lịch trình, chuyên tâm cùng Thư Trừng trải qua thế giới của hai người.
Thư Trừng cầm máy tính bảng theo dõi phim, mà Lê Dữ còn lại là phụ trách quét dọn vệ sinh.
Đột nhiên, Lê Dữ nghe được Thư Trừng nhỏ giọng mà cười, anh có chút nghi hoặc, đi qua.
Trong màn hình máy tính bảng, trình chiếu chính là Lê Dữ khi còn nhỏ đóng quảng cáo.
Một cái quảng cáo kem, khi đó Lê Dữ giống như một Tiểu Đậu Đinh (*) vậy, gương mặt thịt mum múp, lại còn có có hơi đen. Nhưng mà từ nhỏ ngũ quan của anh đã tinh xảo, cho nên có vẻ đặc biệt đáng yêu.
(*) Tiểu Đậu Đinh (小豆丁): là chỉ thằng nhóc này, trong phim hoạt hình “Đồ Đồ tai to” (大耳朵图图), chuyên gây ra chuyện xong giả ngây thơ để Đồ Đồ gánh tội thay.
Bình luận lướt qua tất cả đều là ha ha ha, còn có thật đáng yêu.
Lê Dữ vừa thấy là lịch sử đen tối khi còn nhỏ của mình, nhanh chóng duỗi tay che lại.
“Đừng nhìn.” Anh vội vàng mà nói.
Thư Trừng đẩy tay anh ra, rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, “Xảy ra chuyện gì, cái này không phải rất đáng yêu sao?”
“Đáng yêu chỗ nào, đều là lịch sử đen tối.” Lê Dữ vừa nhớ tới fans của mình mỗi năm đều sẽ nhảy ra tới @ anh một lần liền sốt ruột.
Hơn nữa anh còn ở bình luận nhìn thấy thật nhiều người dùng quảng cáo khi còn nhỏ của anh làm meme, miễn bàn có bao nhiêu khổ sở.
Thư Trừng kéo anh ngồi xuống, thấy anh chau mày, liền cười trấn an anh, “Mấy cái quảng cáo này cũng sẽ không bởi vì anh che lại liền biến mất không thấy, anh giận dỗi hơn nữa không đáng đâu.”
Lê Dữ rầu rĩ không vui hỏi: “Mấy cái quảng cáo này em tìm thấy ở đâu vậy?”
“Ở đây nè.” Thư Trừng cầm máy tính bảng lên cho anh xem, “Fans của anh làm một cái video tổng hợp, tìm kiếm tên anh một chút liền thấy được, số lượt theo dõi đã lên đến hàng trăm ngàn.”
“Thật là…… fans ghê gớm.” Lê Dữ thở dài.
“Cần thiết không vui như thế sao.” Thư Trừng tiếp tục theo dõi video.
Lê Dữ gian nan mà mở miệng, “Em không cảm thấy khi còn nhỏ anh rất xấu sao?”
“Rất xấu?” Thư Trừng cảm giác chính mình nghe lầm cái gì, cô cúi đầu nhìn tiểu Lê Dữ trong video, vừa trắng trẻo vừa dễ thương, đáng yêu mà khiến cho người ta muốn xoa nắn.
Cô cảm thấy chính mình và fans bình luận giống nhau, tình mẹ tràn lan, nhịn không được cảm thán một tiếng, “Khi còn nhỏ cũng quá đáng yêu, xấu chỗ nào chứ.”
“Em thật sự cảm thấy như thế?” Lê Dữ trừng lớn mắt nhìn cô.
“Đương nhiên, rất muốn xoa nắn khi anh còn nhỏ.” Thư Trừng hô to.
Lê Dữ lỗ tai đỏ lên, ngượng ngùng mà cúi đầu, “Em thích thì tốt rồi.”
***
Ở lại mấy ngày cùng Lê Dữ, cũng đã tới lúc anh vào đoàn phim đóng phim rồi.
Khi hai người tách ra, lưu luyến không rời mà ôm nhau.
Anh Tần ở một bên nhìn, vô cùng nôn nóng, “Sắp đến giờ rồi, đừng có rề rà nữa.”
Lê Dữ buông tay ra, trừng mắt liếc mắt nhìn anh Tần một cái, “Hừ, độc thân như anh sao mà có thể hiểu được cảm giác bây giờ của em.”
Bộ dáng buồn bã này, anh Tần tức giận đến muốn kéo Lê Dữ đi ra ngoài đánh một trận.
“Sau khi về nhà, nhớ rõ mỗi ngày gọi điện thoại cho anh đó, nhắn tin cũng được.” Lê Dữ nhẹ giọng nói, “Nếu mà em không nhắn cho anh, vậy mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại làm phiền em.”
“Em biết rồi.” Thư Trừng đáp, “Lúc đóng phim nhớ chú ý an toàn, ăn cơm đúng giờ.”
Cho đến khi Thư Trừng ngồi trên máy bay, trong lòng đều là vắng vẻ. Trong thời gian hai tháng này, cô đã quen thuộc với cảm giác có Lê Dữ ở bên cạnh. Lập tức tách ra, cô rất khó thích ứng.
Về đến nhà, Phùng Lan Anh rất nhiệt tình mà giúp cô lấy vali.
Thư Trừng nhìn lướt qua phòng khách, nhỏ giọng hỏi một câu, “Mẹ ơi, bố đâu rồi?”
“Ông ấy đi ra ngoài đi chơi với bạn rồi, buổi tối mới có thể trở về.” Phùng Lan Anh cười trả lời.
“Bố con không có giận chứ?” Thư Trừng thật cẩn thận hỏi.
Phùng Lan Anh lắc lắc đầu, “Bố con chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, ông ấy có thể giận dỗi cái gì, chẳng lẽ ông ấy còn muốn gậy đánh uyên ương sao. Con cũng đừng lo lắng, bố con đã tiếp nhận rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thư Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bây giờ con và Lê Dữ tách ra, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn không gặp mặt được đi, mẹ nhìn thấy cậu ấy nhận phim mới.” Phùng Lan Anh lên tiếng nói.
Thư Trừng cạn lời, “Mẹ thật đúng là fans trung thực của anh ấy, chuyện gì cũng biết rõ.”
“Đó là đương nhiên.” Phùng Lan Anh tự hào nói, “Bây giờ mẹ chỉ chờ gameshow hai đứa đóng, mẹ cũng đã nói với một nhóm chị em tốt rồi, đến lúc đó cùng nhau xem đó.”
“Cái đó xấu hổ lắm mà.” Thư Trừng đỡ trán.
“Không xấu hổ đâu, sao mà xấu hổ cơ chứ.”
Thư Trừng liếc mắt nhìn bà một cái, “Là con xấu hổ.”
“Đến lúc đó không mang theo con là được rồi.” Phùng Lan Anh vẫy vẫy tay.
Nhắc đến Lê Dữ, cô liền nhớ tới cuộc gọi kia, “Mẹ ơi, lần trước vì sao mẹ ở trong điện