Điện thoại đầu này Lê Dữ nhìn không thấy biểu tình của Thư Trừng, hơn nữa Thư Trừng cố ý dùng lời lẽ nghiêm túc nói chuyện, anh nghe xong liền cảm thấy ra chuyện gì đó.
“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?” Lê Dữ hoảng loạn hỏi.
Thư Trừng thở dài, “Bố em biết anh và em ngủ cùng một giường, bây giờ vô cùng tức giận.”
Lê Dữ trong lòng thình thịch nhảy dựng, vốn dĩ Thư Hàng liền có chút không hài lòng với anh, lúc này lại bởi vì chuyện này chán ghét anh, vậy anh thật muốn xong con bê.
“Chuyện này anh có thể giải thích với chú.” Lê Dữ buồn bực mà nói, “Thư Trừng, nếu không em cho anh số điện thoại của chú, anh tự mình giải thích một lần với chú ấy.”
Thư Trừng phụt một tiếng nở nụ cười, “Lê Dữ, anh rất lo lắng sao?”
“Anh sợ lần sau anh liền không gặp được em.” Lê Dữ đúng sự thật trả lời.
“Em đã giải thích qua với bố em rồi, ông ấy vốn dĩ chính là người rất truyền thống, nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường, cho nên cho ông ấy một chút thời gian đi.” Thư Trừng nói, “Ai bảo anh lúc trước không sang phòng khác mà ngủ.”
Lê Dữ gãi gãi đầu, vì ánh mắt thiển cận của mình mà hối hận.
“Anh cũng không nghĩ tới chú sẽ xem gameshow này.” Lê Dữ thở dài.
Thư Trừng cười cười, thay đổi đề tài, “Anh ở bên kia đóng phim như thế nào?”
“Vẫn ổn, nhưng mà mấy tháng nữa tụi mình không thể gặp nhau rồi.” Vừa nhớ tới chuyện này, Lê Dữ liền khổ sở.
Thư Trừng giống như dặn dò một đứa trẻ vậy, dặn dò Lê Dữ: “Ăn cơm đúng giờ, đừng có kén ăn.”
“Anh không có kén ăn!” Lê Dữ lập tức nói.
Thư Trừng cười nói: “Vậy là tốt rồi, nhớ rõ nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngủ ngon, Thư Trừng.”
***
Ở nhà đợi không bao lâu, Thư Trừng cũng muốn trở lại Thanh Viễn.
Học kỳ mới bắt đầu, sinh viên năm nhất tiến vào, khắp sân trường đều là bóng dáng đồ quân phục.
Từng gương mặt vừa nhiệt tình vừa dào dạt, phơi đến giống như than đen vậy.
Mà giữa sinh viên mới thảo luận nhiều nhất cũng là Thư Trừng.
Có mấy người thậm chí bởi vì Thư Trừng mới điền đại học sư phạm Thanh Viễn, khi Triệu Gia Tùng nói với Thư Trừng chuyện này, khiến cho cô vô cùng khiếp sợ.
“Thư nữ thần, đi học đã về rồi!” Giả Dung Dung trêu chọc nàng.
Thư Trừng bất đắc dĩ mà nhìn cô ấy, “Làm sao cô mới có thể từ bỏ cái biệt danh này đây.”
Vốn là tất cả mọi người đều kêu cô là Thư Trừng, cô giáo Thư, nhưng ai biết lần này trở về trường học, Giả Dung Dung vừa thấy mặt liền kêu cô là Thư nữ thần, làm cho bây giờ tất cả mọi người đều kêu như thế.
“Lê Dữ nhà cô có biện pháp xin được chữ ký của Nguyễn Dư không? Có thể xin được chữ ký của cô ấy, tôi liền câm miệng.” Giả Dung Dung xoa xoa tay, chờ mong mà nhìn Thư Trừng.
“Cô là nói ảnh hậu cầm rất nhiều giải thưởng lớn trong và ngoài nước kia Nguyễn Dư?”
“Đúng vậy chính là cô ấy, cô ấy quá có khí chất, nữ vương hoàn toàn nha, tôi siêu cấp thích cô ấy.” Giả Dung Dung mắt hiện tim hồng, bộ dáng fans mười phần.
“Lê Dữ là hậu bối, bọn họ một chút quen biết cũng không có, nếu không xin được chữ ký, cô liền hết hy vọng đi.” Thư Trừng đánh tan ảo tưởng của cô ấy.
Giả Dung Dung thở dài, “Tôi biết mà, rốt cuộc nữ vương đại nhân cùng tất cả nam minh tinh đều vẫn duy trì khoảng cách.”
Thư Trừng vỗ vai cô ấy, ý bảo cô ấy đừng khổ sở.
***
Giữa trưa, Thư Trừng và Giả Dung Dung đến nhà ăn ăn cơm.
Hai người bưng mâm mới ngồi xuống, Thư Trừng liền nhạy bén phát hiện không thích hợp.
Thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui xung quanh, Giả Dung Dung nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có chút không thích hợp, tôi cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn tôi.” Thư Trừng nghiêng nghiêng đầu.
Giả Dung Dung cười cô, “Có thể có thứ gì nhìn cô, ma hả? Đây là ban ngày ban mặt.”
Thư Trừng thân thể cứng đờ không nhúc nhích, rồi mới dùng khóe mắt liếc nhìn phía bên phải đằng sau, vừa lúc nhìn thấy một cô nữ sinh cầm di động hướng sang bên này.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nữ sinh kinh hoảng thất thố mà cất di động đi, muốn làm bộ bộ dáng dường như không có việc gì, nhưng hoảng loạn trong mắt bán đứng cô ấy.
“Em lại đây.” Thư Trừng bày ra uy nghiêm của giảng viên.
Nữ sinh nơm nớp lo sợ mà đi tới, nhỏ giọng mà kêu một tiếng, “Cô giáo Thư.”
Xem ra xung quanh có người nhìn qua, Thư Trừng vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi ở đây.”
Nữ sinh thật cẩn thận mà ngồi xuống, cúi đầu, không dám nhìn về phía Thư Trừng một cái.
“Vừa rồi có phải em cầm di động chụp cô hay không?” Thư Trừng hỏi.
Bị Thư Trừng bắt được tại chỗ, nữ sinh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biện giải.
“Đưa điện thoại cho cô xem.” Thư Trừng vươn tay tới.
Nữ sinh đứa di động, mở khóa, màn hình còn ngừng ở chức năng camera. Thư Trừng click mở album phía dưới, lật từng tấm, tất cả đều là ảnh chụp cô 360 độ không có góc chết.
Giả Dung Dung nhìn, cũng xem thế là đủ rồi, “Đây là đã đi theo cô một lúc rồi nha.”
“Em có biết chụp lén như vậy là trái pháp luật không?” Thư Trừng thở dài.
“Em biết, nhưng mà……” Nữ sinh ấp úng.
Thư Trừng nói tiếp, “Nhưng mà cái gì? Ai bảo em làm như thế?”
“Lê Dữ……” Nữ sinh tiếng như ruồi muỗi.
Thư Trừng mở to mắt, có chút không thể tưởng tượng mà nói: “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa xem.”
“Tôi nghe được, con bé nói hai chữ Lê Dữ.” Giả Dung Dung ở một bên đắp khang.
“Là cái dạng này, em là fans của Lê Dữ, ngày hôm qua anh ở trên Weibo hàng không group fans Thanh Viễn ủng hộ phía sau Lê Dữ, nói chỉ cần có người chụp ảnh đời thường của Thư Trừng cho anh ấy, anh ấy liền tặng bao lì xì cho người đó.” Nữ sinh đem hết thảy sự tình nói ra, “Em vừa lúc đi học ở đại học sư phạm Thanh Viễn, cho nên liền chụp……”
Thư Trừng nghiến răng nghiến lợi, “Tôi xem anh ấy là không có việc gì tìm việc làm.”
“Lê Dữ thật đúng là khôi hài, đây là có bao nhiêu nhớ cô nha.” Giả Dung Dung che miệng cười trộm.
Thư Trừng trước xóa bỏ hết ảnh chụp trong di động của nữ sinh đó, sau đó nói lời thấm thía với cô ấy: “Sau này không cần lại làm như thế nữa, đừng đi theo Lê Dữ học cái xấu, đến nỗi bản thân anh ấy, cô sẽ tự mình giáo huấn anh ấy.”
Thư Trừng hừ lạnh một tiếng.
Nữ sinh lấy về di động, bảo đảm với Thư Trừng, “Lần sau em không dám nữa.”
***
Nữ sinh vừa đi, Giả