Mưa bên ngoài nặng hạt ầm ầm tựa hồ đã bị căn phòng kính chặn lại âm thanh, chỉ lọt vào trong những âm tiếng nhỏ.
Du Thành Nghĩa trong trang phục sạch sẽ cùng thương tích đã được băng bó ngồi đối diện với Phong Tình dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách.
Hắn ta nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ cùng vài giấy tờ sau đó nhìn lên Phong Tình.
"Sổ đỏ mảnh đất vàng sao?".
"Đúng vậy nhưng chỉ là bản sao".
Hắn mở điện thoại đưa lên trước mặt Du Thành Nghĩa một tấm hình: "Đây mới là bản gốc".
Du Thành Nghĩa cười nhạt: "Cũng đúng, cậu đâu hoàn toàn tin tưởng tôi đâu mà đưa cả bản gốc cho tôi".
Thu hồi điện thoại, Phong Tình chéo chân ngồi ngả lưng ra ghế, nói: "Tự biết mình thì đúng đấy, nhưng tôi tin chắc một ngày nào đó không xa anh sẽ thay đổi hoàn toàn, khi đó bản gốc sẽ thuộc về anh, trước tiên anh cứ giữ bản sao đi".
Lặng thinh, Du Thành Nghĩa rủ mi: "..........".
Nhìn hàng mi cong vuốt của đối phương, Phong Tình lên tiếng: "Hương Vi Đàng và Vu Hiện rốt cuộc đã làm gì anh khiến anh phản bội tổ chức chúng ta?".
Du Thành Nghĩa lắc đầu biện hộ chính mình vô tội, nhếch mép: "Ha, bọn chúng dám khinh thường tổ chức của chúng ta nên tôi đã tiêu diệt một đội nhỏ xíu trong tổ chức bọn chúng, suy ra tổ chức chúng suy giảm lực lượng.
Khi tôi bị bắt được, bọn chúng đã hăm dọa uy hiếp, tôi sợ ảnh hưởng tổ chức nên...".
Đồng tử sắc đỏ bên mắt trái lóe lên, Phong Tình trầm giọng cắt ngang: "Tại sao anh lại ám sát chú?".
"Tôi không có giết ông ấy!!! Là do bọn chúng tự cày lũ gián chuột vào! Khi đó do hoảng loạn quá nên tôi đã thuận theo cái vở kịch bùng ren của bọn chúng, tôi khi đó cứ như đã bị ai đó thâm nhập vào cơ thể tôi và điều khiển tôi, tôi không biết mình đã làm hành động gì, cho đến tận hôm nay khi tỉnh táo tôi...".
Mắt ứa lệ không kìm được mà rơi vài giọt xuống đùi thấm vào quần: "Tôi hối hận về những gì mình đã gây ra...! Tôi...!Thật khốn nạn!".
Gương mặt thảm thương nhìn Phong Tình bằng ánh mắt đau khổ, chứa đựng mong cầu cảm thông.
Mong người trước mặt có thể hiểu thấu cho mình.
Hôm đó Du Thành Nghĩa đúng thật đã điên cuồng biến thành con thú hoang không có đầu óc, chỉ biết chém giết và chôn sạch mọi tội lỗi mình gây ra.
Khi súng nổ, thứ lọt vào tầm mắt của hắn ta chính là máu tươi cùng bóng hình Du Hữu Độ đổ xuống tại hiện trường.
Thình thịch, thình thịch.
Dây thần kinh của Du Thành Nghĩa căng cứng tựa hồ sắp đứt toạc, bên tai hắn ta bỗng xuất hiện loạt thứ âm thanh kỳ lạ của máy móc ù lên nhức tai.
Thình thịch, thình thịch.
Mọi chuyện diễn biến thật bất ngờ, hắn ta không thể đỡ được chuyện này.
"Hahaha...!Con mịa nó, chuẩn đấy".
Thốt ra câu đó thì hắn ta đã chìm trong khoảng không vô tận trong tiềm thức, hoàn toàn bị nhân cách khác xâm chiếm.
Sau đó giật lấy khẩu súng của kẻ đã ám sát chủ tịch thành công mà bước đi trong trạng thái vô thức mà xả ra những điên não với người em họ.
Phong Tình lặng thinh nhìn người đàn ông đang khóc lóc như một đứa trẻ con trước mặt, thay vì đáng trách hắn lại cảm thấy đáng thương.
Bèn đi qua ôm Du Thành Nghĩa vào lòng, cho hắn ta bờ vai để tuôn hết mới uất ức cùng tổn thương trong lòng.
Du Thành Nghĩa là một đứa trẻ đáng thương cho đến khi trưởng thành là một người đàn ông mang đầy đau khổ bị vô số gai nhọn ghim vào trong tim.
Bên ngoài là một người kiêu ngạo, điên cuồng ai động vào tự trọng thì hắn ta lập tức cằn chết người đó.
Nhưng không phải ai cũng sẽ chết nếu đụng vào hắn ta, Du Thành Nghĩa đã xử lý sai đối tượng, đạp trúng bãi mìn thối Hương Vi Đàng và Vu Hiện.
Cho nên cái giá hắn ta phải trả chính là mất đi chính người thân của mình.
Sau khi chấn tĩnh Du Thành Nghĩa, giúp trái tim hắn ta dần khôi phục Phong Tình đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài mưa, nói: "Anh là người vô tội trong vụ này, nhưng không biết anh còn nhớ cái chết Tạ Hân, con gái út của chủ tịch Tạ trước đó không? Có phải hung thủ là anh không?".
Du Thành Nghĩa không bất ngờ khi bị hỏi đột ngột: "Tôi nghĩ cậu đã biết được câu trả lời rồi nhỉ?".
Phong Tình quay người lại, hắn nhếch mép: "Đương nhiên không phải là anh rồi, thằng khốn giết người đổ tội cho anh hiện đã bị tôi giam cầm".
Ngồi xuống ghế, hắn tiếp tục nói: "Nhưng mà trước khi rửa tội cho anh, anh có thể giúp tôi việc này được không?".
Du Thành Nghĩa không từ chối, chấp nhận: "Cậu nói đi".
"Mang vào đi".
Phong Tình ra lệnh, Ryan mang một chiếc vali màu đen vào đặt trước mặt Du Thành Nghĩa.
Hắn ta liếc chiếc vali, tưởng chừng trong đây sẽ là cả tỉ B.o nên thoáng kinh ngạc với hàng động đột ngột này của Phong Tình.
Hắn như hiểu được suy nghĩ hắn ta thông qua nét mặt: "Không phải tiền đâu, bộ anh nghĩ tôi dùng tiền để mua tình nghĩa anh em sao?".
Du Thành Nghĩa gạt bỏ khẳng định của mình, nói: "Không, cậu đừng hiểu nhầm".
Phong Tình mỉm cười, nói: "Anh mở ra đi tôi sẽ nói tiếp".
Mở chiếc vali, ánh mắt Du Thành Nghĩa hất lên sự khó hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ bạc được đính khăn che đầu đen cùng một tập giấy bao bìa đỏ có vẽ hình hoa hồng bên cạnh.
"Cái này là...?".
"Từ giờ trở đi anh sẽ trở thành một người đàn ông với cái tên Phong Thành, còn tôi sẽ là anh Du Thành Nghĩa, tôi muốn chúng ta diễn một vở kịch để khi sự thật phơi bày đám thú hoang dã kia sẽ tắm trong mưa gió tanh hôi, khiến Liên Minh Bang Hội rã rời, nhưng trước đó phải thâu tóm Liên Minh Bang Hội, trở thành kẻ cầm quyền, thống trị thế giới ngầm trước đã".
Du Thành Nghĩa kinh ngạc sững sốt, nếu xét về độ điên thì hắn ta không bằng Phong Tình.
Liên Minh Bang Hội là nơi hội tụ những con quái vật bất bại không bao giờ gục ngã lung lay, thế mà chỉ với hai người mà đòi đập nát Liên Minh Bang Hội.
Có thể tin một lần được không?
Nếu là Phong Tình một kẻ với cấp độ điên ngầm vượt bậc Du Thành Nghĩa chắc chắn sẽ đẩy đổ được.
Không do dự mà gật đầu đồng ý, ngón tay hắn ta khẽ lướt qua chiếc mặt nạ được làm bằng bạc tinh xảo tỉ mỉ, không có vết trầy xước nào tồn tại, loáng bóng tựa hồ có thể soi được mặt mình bên trong.
Giống như mặt nước cuốn lấy đối tượng đã nhìn quá lâu, như chiếc bùa mê hoặc.
Lấy tập giấy tờ bên cạnh mở ra đọc, bên trong là hình ảnh cùng tiểu sử, tính cách của người tên Phong Thành.
Theo như được biết người mang tên Phong Thành thật đã mất tích, hiện không tìm thấy tung tích.
Nhưng trong hồ sơ Phong Tình có chỉ sửa lại một chút, phần người thân hay những người từng tiếp xúc, để khi sau này có kẻ va chạm bản tôn Du Thành Nghĩa tưởng đó là Phong Thành bản gốc bọn chúng sẽ điều tra, sẽ theo đó mà không nghi ngờ.
"Anh trai tên là Thanh Nhân? Tại sao lại điền tên của anh ta vào đây? Cậu không sợ