Mặt trời vừa ló dạng cũng đã bị mây đen che lấp, màn mưa bao lấy thành phố, Vĩnh Thành đắm chìm trong giá lạnh cả ngày lẫn đêm day dứt không ngừng.
Gió giông giật mạnh khiến vài biển hiệu tấm biển ngã nghiêng bay lấy phất, mưa trắng xóa như tuyết nện ầm ập xuống mặt đường.
Sáng sớm ngoài đường không có một ai, vừa sợ lạnh vì cơn mưa vừa sợ nước mưa dính bẩn người.
Biến thành một thành phố hoang vắng chìm trong biển mưa.
Bánh xe ô tô chạy ngang vũng nước bắn mạnh văng tứ tung dần chậm lại khi đến điểm dừng.
Bảng hiệu của quán karaoke Hãy Hát Chúng Tôi Làm sáng đèn màu lấp lánh dạ xuống mặt đường ẩm ướt phản chiếu muôn ánh sắc đẹp mắt, Tiêu Trúc bước xuống xe bung dù, trên tay xách giỏ quà trái cây đi vào trong.
Hôm nay là ngày cậu được tự do thoát khỏi cái nơi gọi là nhà nhưng lại giam của ba cậu.
Trước cửa trụ sở băng Chợ Đời đã có mấy đứa đàn em đang đứng hút thuốc tám chuyện thấy Tiêu Trúc đi vào liền mừng rỡ chào hỏi, cậu gật đầu chào lại rồi đi vào văn phòng của Thanh Nhân.
Đứng trước cửa, cậu chỉnh lại mái tóc đã xịt keo vào nếp vuốt qua cho đẹp, cứ như người chồng đi công tác xa lâu ngày về gặp vợ muốn tạo cho vợ bất ngờ.
Cậu cười hì hì một mình tự tin mở cửa: "Em về rồi đây".
Cánh cửa vừa đóng, Tiêu Trúc khựng người tại chỗ, cậu cảm thấy hình như mình vô phép vào mà không gõ cửa.
Thanh Nhân đang nói chuyện với Lê Hòa Lỗ vừa thấy Tiêu Trúc đi vào liền lườm cậu, ra dấu cho cậu ra ngoài rồi anh quay qua cười nói với gì đó với Lê Hòa Lỗ.
Thấy anh đang có khách, Tiêu Trúc biết điều liền lui ra ngoài từ tốn đóng cửa lại.
"Cậu về lâu chưa?".
Phi Bông đã xuất hiện trước mặt từ khi nào mà hỏi thăm.
"Mới về".
Nhìn thấy vẻ mặt buồn hiu của Tiêu Trúc, Phi Bông cười gian xảo bắt đầu chòng ghẹo: "À, định đi vào là sẽ ôm vợ nhưng ai ngờ vợ lại nổi giận đuổi ra ngoài chứ gì".
Nhìn thấy cục thịt mỡ di động này là chướng mắt, giơ nắm đấm hù dọa: "Vợ con gì ở đây nữa! Coi chừng con lợn nhà anh bị tôi xẻo thịt đi kho tàu đấy".
"Há há".
Từ thù trở thành bạn, từ địch trở nên thân, Tiêu Trúc và Phi Bông dường như hễ gặp mặt sẽ có người chọc người nổi điên mà gây náo nhiệt.
Đi đến đâu cũng có âm thanh cả hai nhốn nháo khiến cái nơi vắng tanh yên tĩnh cũng thành cái chợ láo nháo.
"Suỵt! Hai anh đứng trước cửa văn phòng mà ồn ào coi chừng Nhân đại ca tức giận đấy nhá".
Trương Như Phá đi đến nắm cả hai đi qua căn phòng khác.
Ngồi xuống sofa Trương Như Phá mới vui vẻ nhìn Tiêu Trúc mà chào mừng: "Cuối cùng anh cũng quay lại băng, một tháng nay anh đi đâu vậy ạ?".
"Hừ, tưởng cậu biết rồi chứ?".
Tiêu Trúc đặt giỏ trái cây lên bàn rồi ngồi xuống.
Trương Như Phá rót trà cho cậu: "Em có nghe anh Bông nói qua, nhưng nghe như anh ta đang bịa chuyện".
Phi Bông bên cạnh nghe liền vả đầu cậu ta: "Tôi đời nào nói dốc cậu hả mà bịa".
Xoa cái đầu đau, Trương Như Phá bất ngờ hỏi: "Anh bị ba nắm đầu đi về là thật à?".
Cái này đúng thực là nói sai sự thật, thật sự quá mất danh dự đi mà, lớn già đầu rồi còn bị ba nắm đầu lôi về.
Cái này là Tiêu Trúc bị Phong Tình chơi một vố lấy Tiêu tổng ra hăm dọa cậu khiến cậu phải rời xa Thanh Nhân một thời gian.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Trúc không muốn tranh cãi mấy chuyện nhặt vặt này với hai tên đàn em ngu ngốc này nữa.
Muốn làm người tốt, một đàn anh tốt của đám đàn em, một cánh tay phải tốt của Thanh Nhân.
Cậu thở dài: "Ừ".
Thấy Phi Bông và Trương Như Phá định bồi thêm mấy câu kiểu tán gẫu nhiều chuyện về chuyện của cậu, Tiêu Trúc liền thay đổi chủ đề: "Người trong văn phòng là khách hàng sao?".
Phi Bông nói: "Không, là cộng sự của anh Nhân".
Cau mày siết chặc tách trà trong tay, Tiêu Trúc đen mặt: "Cộng sự? Cho việc gì? Mấy cậu biết kẻ đó là ai không hả?!".
Nhìn sắc mặt của Tiêu Trúc cả hai đoán được cậu đang lo lắng điều gì đó, cái mặt ngày thường khó ở với bọn họ bây giờ càng thêm sát khí.
Trương Như Phá tìm cách cho bầu không khí quay trở lại bình thường: "Là đối tác làm ăn kinh doanh qua lại, anh ta là anh Lê, hiền lành và tốt với băng chúng ta lắm, anh ta cũng hay tặng đồ tốt vật tốt cho băng chúng ta nữa đấy".
Phi Bông gật đầu bồi theo: "Giống như trà mà cậu đang uống cũng do anh ta tặng, trà dâu loại đặc biệt".
Rắc.
Tách trà vỡ vụn, nước trà nóng hỏi đổ ào xuống tay Tiêu Trúc khiến một phần đỏ lên vì bỏng, cậu lạnh lùng ngước ánh mắt sắc bén lườm Phi Bông và Trương Như Phá: "Kẻ đó là Lê Hòa Lỗ đội trưởng Tứ Bang của tổ chức Ngũ Hoa Xà đấy!".
Cả hai giật mình sững sốt, Trương Như Phá vội đứng dậy lấy khăn lau dọn dẹp: "Anh Nhân, tay anh...".
"Đừng đánh trống lảng! Nói! Tại sao lại cấu kết với hắn ta?!".
Người bình tĩnh nhất ở đây là Phi Bông, gã hỏi ngược lại:" Cậu từng gặp qua anh ta lần nào chưa mà biết?".
Cậu lườm gã: "Anh nghĩ lúc trước tôi là ai? Kẻ nào trong giới giang hồ mà tôi chưa từng gặp?".
Tiêu Trúc của hiện tại khác xa Tiêu Trúc của năm xưa, thời kỳ đó của cậu gọi là thời kỳ hoàng kim cho các tay đầu gấu trong những trường học cấp ba.
Thiếu niên Tiêu Trúc khi đó bản tính vô cùng kiêu ngạo, hiên ngang với đời, ngông nghênh.
Ai động vào sẽ đánh không nương.
Khác với mấy tên đầu gấu trẻ trâu thông thường, cậu được đại diện là đại ca nắm trùm giới đầu gấu thiếu niên, được tham dự sự kiện bang hội dành cho giới mafia thế giới.
Trong đó có tổ chức Ngũ Hoa Xà đại diện cho Liên Minh Bang Hội tham gia, những lãnh đạo cấp cao của tổ chức cũng sẽ tham dự.
Đúng là giữa cậu và Lê Hòa Lỗ đúng thật là có duyên phận, lần đó cậu lỡ tay đụng vào làm đổ rượu lên bộ com lê đẹp đẽ của gã.
Tưởng gã sẽ tức giận mà thô lỗ ra tay đánh cậu tại chỗ, không ngờ gã bỏ qua chỉ mỉm cười rồi bỏ đi thay bộ khác.
Cậu ngỡ sẽ xong chuyện, nhưng khi đang rửa tay trong nhà vệ sinh thì cậu bị hai tên đàn em của gã kiếm chuyện, sức hai gã to con vật một cái liền khiến cậu ngã sóng soài ra đất.
Lê Hòa Lỗ hút thuốc đi vào, gạt tàn từng mẫu bụi thuốc lá nóng hỏi rơi lên đầu cậu, sau đó dí điếu thuốc vào trán cậu cảnh cáo.
"Tao trả mày lại việc khi nãy, đừng để tao gặp lại thứ rác rưởi như mày!".
Đau rát, Tiêu Trúc chỉ biết la ó vùng vẫy.
Một khi điều đáng ghét nào ấn sâu trong ký ức thì vĩnh viễn không quên, Tiêu Trúc vừa nhìn thấy Lê Hòa Lỗ xuất hiện trong văn phòng cơn tức giận xuyên qua lớp thần kinh trong da đầu giật nảy.
Nếu không thấy Thanh Nhân ra dấu kêu cậu rời đi có lẽ cậu sẽ xông đến giã gã thành bã rồi.
Thằng nhóc năm mười tám tuổi khi ấy nếm bao