Hèn chỉ là một chữ.
Đến cùng Chu Phỉ vẫn không có cái gan chó đó.
Ngược lại đã nhanh chóng tới chỗ ở của Tạ Yển Xuyên, một cánh cổng biệt thự.
Tài xế dừng xe, Chu Phỉ mở cửa xe bên phải hàng ghế sau bước xuống.
Ánh mắt nhìn qua, biệt thự hiện đại hoá.
phong cách cực giản, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất xa hoa.
Chu Phỉ có thể đoán được gia cảnh Tạ Yển Xuyên hẳn rất tốt, nhưng không nghĩ tới anh lại ở chỗ như cho thần tiên ở thế này.
"Thất thần làm gì?" Tạ Yển Xuyên hất cằm với Chu Phỉ: "Tới đây."
Chu Phỉ vẻ mặt thành thật: "Em đang nghĩ xem có muốn ôm đùi anh không."
Tạ Yển Xuyên cười giơ tay về phía Chu Phỉ: "Không cần ôm, dắt tay là được."
Lòng bàn tay anh hướng lên trên, bàn tay khớp xương rõ ràng rất có cảm giác mạnh mẽ.
Chu Phỉ thuận thế đặt tay lên lòng bàn tay Tạ Yển Xuyên, ra vẻ nịnh nọt: "Cậu chủ bảo em làm trâu làm ngựa em cũng không ngại."
Tạ Yển Xuyên nắm tay Chu Phỉ, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, hỏi lại: "Anh là cậu chủ thì em là gì?"
Chu Phỉ: "Bé ôsin!"
Tạ Yển Xuyên chỉ ra chỗ sai: "Bà chủ nhỏ."
Chu Phỉ nhếch môi, không phản bác, cũng không khẳng định.
Bàn tay đan bàn tay, nhiệt độ giữa cả hai tăng lên.
Nhịp tim Chu Phỉ nhanh cỡ nào thì chỉ có chính cô mới biết.
Cẩn thận dè dặt suốt mười tám năm, một khi thành kẻ háo sắc, người không biết còn tưởng rằng tính cách cô phóng khoáng cỡ nào, thật ra bản chất thực bên trong là đứa sợ giao tiếp xã hội.
Đối với Chu Phỉ chưa từng yêu đương mà nói, đừng nói là nắm tay, cô còn chẳng thể có hành động thân mật như này với bất kỳ một người khác phái nào vừa quen biết mấy ngày.
Nhưng hiện tại toàn bộ mọi thứ đều bị phá vỡ theo sự xuất hiện của Tạ Yển Xuyên.
Đi đâu nói lý lẽ đây?
Mở cửa lớn ra, mặt cỏ xanh, bể bơi xanh sạch, đoá hoa tươi đẹp, chẳng thiếu thứ gì trong dự đoán.
Diện tích nơi này không thể nói là đặc biệt khoa trương, nhưng cảnh sắc nên có đều không thiếu.
Chân Chu Phỉ dẫm lên đá cuội cứng rắn, cảm giác mình đi theo bên cạnh Tạ Yển Xuyên giống con nhóc chưa thấy qua việc đời.
Mà anh cẩn thận nắm tay của cô, giống như sợ cô sẽ bị lạc ở nơi xa lạ này.
Ở quê nhà Chu Phỉ cũng có trang trại, diện tích cũng không nhỏ hơn chỗ này, cũng có sân vườn, nhưng sự đối lập giữa hai bên quá mức rõ ràng.
Vùng ngoại thành nhiều thực vật xanh, mùa này đã có thể nghe thấy tiếng kêu của chim và côn trùng chui ra sau kỳ ngủ đông.
Trước khi vào cửa, Chu Phỉ nhìn thấy trong phòng khách bày một chiếc dương cầm màu trắng, kinh ngạc hỏi người bên cạnh: "Nhà anh có dương cầm á?"
Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Cái đó là của anh."
Chu Phỉ càng khiếp sợ: "Anh biết đàn dương cầm?"
Tạ Yển Xuyên: "Ừ."
Chu Phỉ: "Học lúc nào?"
Tạ Yển Xuyên: "Sau khi học guitar, đại khái hồi tám chín tuổi."
Chu Phỉ phục sát đất: "Cho nên anh còn có kỹ năng chiêu lớn nào chưa phóng ra không?"
Tạ Yển Xuyên trầm tư một lát: "Anh biết trồng dâu tây có tính là kỹ năng không?"
Chu Phỉ: "Anh sẽ không nói là dâu tây cho em ăn lúc trưa là anh trồng chứ?"
Tạ Yển Xuyên nhướng mày: "Trả lời đúng rồi."
Chu Phỉ bước một vòng quanh Tạ Yển Xuyên, dò xét trên dưới, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tạ Yển Xuyên dở khóc dở cười: "Sao thế?"
Chu Phỉ cảm khái: "Em đúng là đụng trúng vận cứt chó."
Tạ Yển Xuyên híp mắt: "Em nói ai là cứt chó?"
Chu Phỉ chỉ mình: "Em em em, đương nhiên là em!"
Tạ Yển Xuyên ỷ vào mình cao hơn, giơ tay xoa đầu Chu Phỉ, giọng nói đầy cưng chiều: "Nói lời ngốc gì thế."
Có thể đánh đàn dương cầm có thể gảy đàn guitar Chu Phỉ còn có thể hiểu, nhưng vì sao có thể trồng dâu tây chứ?
Tạ Yển Xuyên nói: "Có quen một đàn anh học khoa nông nghiệp, anh ấy biết trồng dâu tây nên tặng anh mấy chậu."
Chu Phỉ: "Người anh quen biết đều thú vị thật á."
Tạ Yển Xuyên: "Sao lại nói vậy?"
Chu Phỉ: "Người ở quán ăn, Trần Phồn, nói chuyện rất thú vị.
Còn có đàn anh biết trồng dâu tây này, em chưa bao giờ thấy qua người con trai nào biết trồng dâu tây."
Tạ Yển Xuyên cười: "Còn gì nữa?"
Chu Phỉ: "Được thôi, em biết chỉ có nhiều vậy thôi."
Tạ Yển Xuyên sửa đúng: "Trước mắt anh không phải còn có một người à?"
Chu Phỉ giật mình: "Anh nói em à?"
Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Ừ, em.
Em thú vị nhất."
Cả người Chu Phỉ nổi da gà.
Đây là người gì chứ! Lời âu yếm há mồm là ra!
Hết lần này tới lần khác cô lại thích kiểu này!
Thời tiết tốt, gió nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa, tất cả cửa sổ khu vực phòng khách trong biệt thự đều là cửa sổ sát đất, rõ ràng nhìn thấy ánh nắng bên ngoài và thảm thực vật xanh.
Chu Phỉ quan sát phòng khách to đùng, hỏi Tạ Yển Xuyên: "Bố mẹ anh đâu?"
Tạ Yển Xuyên thành thật trả lời: "Bọn họ đều ở Canada, không quay về."
Chu Phỉ à một tiếng, bản năng liên tưởng đến việc hiện tại anh ở một mình.
Tạ Yển Xuyên không trêu Chu Phỉ nữa: "Đàn cho em nghe một bản dương cầm."
Anh ngồi xuống ghế dương cầm, chừa lại một khoảng nhỏ cho Chu Phỉ, vỗ nhẹ lên đệm đàn hồi: "Ngồi đi."
Chu Phỉ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tạ Yển Xuyên.
Tạ Yển Xuyên: "Có bài nào muốn nghe không?"
Chu Phỉ ngẫm nghĩ: "Anh biết "Lời cầu nguyện của thiếu nữ" của Badarzewska không?"
Tạ Yển Xuyên: "Lúc nhỏ em từng tập à?"
Chu Phỉ: "Thực không dám giấu giếm, đây chính là bài mà em vừa đàn vừa khóc.
Đến bây giờ ngoại trừ còn nhớ rõ khúc dương cầm này thì em đều trả sạch hết kiến thức về dương cầm cho thầy dạy rồi."
Tạ Yển Xuyên cười: "Cũng không tệ lắm, nhiều năm thế rồi mà còn nhớ rõ khúc nhạc này."
Chu Phỉ: "Chỉ nhớ rõ, không biết đàn."
Hai tay Tạ Yển Xuyên đặt xuống phím đàn màu trắng, nghiêng đầu nhìn Chu Phỉ, giống như đang nhắc nhở cô màn trình diễn sắp bắt đầu.
Chu Phỉ ngồi nghiêm chỉnh, chờ mong cuộc diễn tấu sắp diễn ra.
Theo nốt nhạc đầu tiên vang lên, Tạ Yển Xuyên cũng tập trung tinh thần vào việc đàn tấu.
Ca khúc này đối với Chu Phỉ mà nói vừa xa lạ lại quen thuộc.
Khoảng cách từ lúc cô nhỏ tuổi đánh đàn dương cầm tới bài xích dương cầm, đến mức nhiều năm như