Con người từ lúc sinh ra đã có một vài bản năng.
Trẻ nhỏ cất tiếng khóc chào đời lập tức sẽ tiến hành m.út theo bản năng, cảm giác vui vẻ sẽ cười, cảm giác khổ sở sẽ khóc.
Chu Phỉ cơ hồ là theo bản năng m.út lấy môi Tạ Yển Xuyên, khe nứt không biết tên trong lòng giống như cuối cùng cũng bị lấp đầy, cô cảm giác được niềm vui quen thuộc.
Mặc dù cô từng được anh hôn, nhưng cô cũng không bắt chước theo anh, mà là tiến hành dựa theo tiết tấu của bản thân.
Cô đang thưởng thức bánh gatô mới ra lò, miếng đầu tiên là lớp bơ mềm mại dùng đầu ngón tay quệt lên, thơm ngọt, mỗi bộ phận vị giác đều thức tỉnh.
Giống với mùi vị trong trí nhớ, không hiểu sao lại cho cô một loại cảm giác an toàn.
Thật ra Chu Phỉ cũng không phải là loại người thích nếm thử chuyện mới mẻ, giống như quán ăn cô từng tới nhiều lần, món ăn cô từng gọi vô số lần.
Thứ nhất cô thoả mãn với hiện trạng, thứ hai cô cũng không muốn phát sinh chi phỉ thử lỗi.
Lướt qua, dùng đầu lưỡi thưởng thức lớp phôi bánh thơm mềm bên trong bánh gatô.
Tạ Yển Xuyên chăm chú phối hợp với tất cả thăm dò tò mò của Chu Phỉ, đáp lại một cách thoả đáng.
Anh thấp giọng dỗ dành, bảo cô há mồm, lộ ra đầu lưỡi, lại cùng anh đồng thời sa vào.
Chu Phỉ tìm tới bộ phận mình thích, không ngừng miệt mài hấp thu, phát ra tiếng vang chậc chậc.
Có lẽ là phòng khách quá yên tĩnh, lại có lẽ là do cô quá vụng về, tóm lại Chu Phỉ bị tiếng vang mình chế tạo ra làm cho giật cả mình, lùi lại một chút nhìn Tạ Yển Xuyên.
Tạ Yển Xuyên đang đắm chìm chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng thở dài hỏi cô:"Sao vậy? Hửm?"
Giọng nói anh sền sệt khàn khàn, giống như mật đường.
Cả người Chu Phỉ bị cảm giác khô nóng kéo lấy, thật thà: "Tiếng to thật ý."
Vừa rồi cô còn nghe thấy một tiếng "pặc", m.út mạnh quá.
Tạ Yển Xuyên cười: "Môi anh bị em hút đến tê cả ra."
Chu Phỉ thì thào:"Em không rành lắm mà, là anh bảo em hôn anh tiếp đi."
Tạ Yển Xuyên: "Ừ, tiếp tục, không ngừng."
Chu Phỉ: "Nhưng mà không phải anh nói bị tê à?"
Tạ Yển Xuyên: "Đúng là tê, còn ngứa nữa, cũng muốn càng nhiều."
Anh trực tiếp đánh gãy lời lảm nhảm của cô, đôi môi vốn đang gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay kề sát nhau lần nữa.
Chu Phỉ không biết mình khi nào tay mình leo lên người Tạ Yển Xuyên, cô tìm tới vị trí thoải mái nhất một cách rất bản năng,ngồi trên đùi anh, một tay ôm cổ anh, một tay nắm lấy vạt áo anh.
Theo ôm hôn càng sâu, cả người cô lại lần nữa trở nên mềm nhũn, giống như một bãi dịch thể sền sệt bám trên người Tạ Yển Xuyên, không để ý là bắt đầu trượt xuống.
Tạ Yển Xuyên mấy lần cúi đầu khom người phối hợp, không thể không giữ lấy eo của cô, lại giữ lấy đầu của cô.
Bọn họ hôn rất lâu rất lâu, Chu Phỉ rốt cục không chống đỡ nổi nữa, mềm oặt dựa vào ngực Tạ Yển Xuyên.
Tim anh đập rất nhanh, nắm lấy tay của cô nhẹ nhàng nắ.n bóp, nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô hỏi thăm: "Hôm nay đeo kính áp tròng hả?"
Chu Phỉ lắc đầu: "Không đeo."
Buổi sáng dậy trễ, vốn dĩ muốn đeo kính nhưng vội vội vàng vàng lại quên béng mất.
Tạ Yển Xuyên: "Vậy có thể nhìn rõ anh không?"
Chu Phỉ: "Đương nhiên rồi, em là bị cận thị, anh cách gần thế, đương nhiên em có thể nhìn rõ."
Tạ Yển Xuyên nói: "Cũng chưa chắc có thể thấy rõ hết."
Thị lực của Tạ Yển Xuyên bình thường, cho nên cũng không thể hiểu rõ thế giới của người cận thị lắm.
Anh chỉ cảm thấy đôi mắt của Chu Phỉ rất đẹp, giống như là một viên thuỷ tinh được rửa qua nước, lộ ra lấp lánh.
Hôm nay Chu Phỉ không trang điểm, lông mi không kẹp, rũ xuống như cánh chim.
Tạ Yển Xuyên không nhịn được giơ tay chạm lên mặt cô, giống như đang miêu tả, cuối cùng dừng lại trên hàng mi dài của cô.
Chu Phỉ nháy mắt mấy cái, Tạ Yển Xuyên liền có thể cảm giác được xúc cảm tê dại trên đầu ngón tay.
Cô vẫn ngồi trong lòng anh, bị anh quấn chặt lấy.
Bản thân Chu Phỉ cũng là một cô gái đáng yêu yếu ớt, nhất là dưới sự phụ trợ của dáng người cao lớn của Tạ Yển Xuyên, cô ngồi trong lòng anh quả là nhỏ bé đến đáng thương.
Nghiêm túc mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên Chu Phỉ bị người khác phái ngoại trừ người thân ôm như vậy.
Ngay từ đầu không quen, thậm chí kháng cự trong vô thức.
Nhưng trải qua mười mấy phút tiếp xúc thân mật trước đó, cái chuyện như ôm này lại trở nên không gò bó thận trọng như vậy.
Ở một trình độ nào đó mà nói thì Tạ Yển Xuyên cũng không muốn buông Chu Phỉ ra.
Thậm chí anh lại câu dẫn cô lần nữa: "Còn muốn hôn tiếp không?"
Căn bản không cần trả lời, Chu Phỉ trực tiếp đưa ra đáp lại.
Cái gọi là trước lạ sau quen, đại khái chính là ý này.
Trong quá trình, không biết là ai chạm lên khoá dương cầm, đột nhiên phát ra một tiếng vang chói tai, bửng tỉnh hai người đang tập trung.
Cái góc nhỏ này cản trở việc phát huy, Tạ Yển Xuyên ôm lấy Chu Phỉ, bờ môi còn dán trên môi cô, thấp giọng nói: "Chuyển sang chỗ khác?"
Chu Phỉ không phản bác, không phản kháng, hết thảy thuận theo tự nhiên bị Tạ Yển Xuyên ôm lên.
Là ôm kiểu công chúa.
Nhiều ít có hơi phấn khích, sau khi trưởng thành được người ôm bằng tư thế này, cơ thể treo không, phạm vi ánh mắt nhìn đến khác xa bình thường.
Hai tay Chu Phỉ theo bản năng ôm chặt cổ Tạ Yển Xuyên, hỏi anh: "Em nặng không?"
Tạ Yển Xuyên phối hợp ôm cô ước lượng một chút, thậm chí còn xoay một vòng, khiến Chu Phỉ xuýt nữa hét lên.
"Em nhẹ lắm." Anh nói.
Tạ Yển Xuyên ôm Chu Phỉ đặt lên ghế salon, để cô lọt vào trong đó, anh cúi người xuống.
Trước đó Chu Phỉ chơi cũng chơi qua một lúc lâu như vậy, thăm dò cũng thăm dò rồi, tiếp theo quyền chủ động gần như về tới trong tay Tạ Yển Xuyên.
Tạ Yển Xuyên cũng không vội vã hôn cô, mà là nhìn sâu vào mắt cô, một bàn tay nâng cằm cô, đầu ngón tay mang theo lớp chai mỏng vuốt v3 lên mặt, lên môi, lên vành tai cô, tạo ra cảm giác tê dại kỳ lạ.
Chu Phỉ rất may mắn vì bây giờ mình đang dựa nằm trên ghế salon, nếu không cả người không có điểm chống đỡ nào sẽ hoà tan thành một vũng nước.
Tạ Yển Xuyên hỏi cô: "Muốn nghe nhạc không?"
Chu Phỉ cười: "Trợ hứng à?"
Tạ Yển Xuyên: "Cũng có thể nghĩ vậy."
Thật ra là anh sợ cô căng thẳng.
Loa thông minh nhận được chỉ lệnh bắt đầu phát nhạc, là một bài hát tiếng anh với làn điệu mập mờ nhẹ nhàng - Red lights.
Nụ hôn của Tạ Yển Xuyên cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng