Gõ chữ rồi lại xoá bỏ từng từ một.
Chu Phỉ tỉnh táo lại, lại lần nữa gõ chữ: [Muốn nhìn xem anh trông ra sao.]
Muốn nhìn xem sự chênh lệch giữa người thật với trên ảnh.
Mặc dù nhìn ảnh cũng rất mông lung, nhưng cho người xem cảm giác chắc chắn là đẹp.
Gửi tin nhắn xong Chu Phỉ cảm thấy mình điên lắm rồi.
Chẳng qua.
Điên thì điên thôi, dù sao đối phương chưa từng nhìn thấy cô, càng không biết cô là ai.
Trên Internet Chu Phỉ muốn làm gì thì làm, lời gì cũng dám nói.
Thật thật giả giả, hư hư thật thật, nói to mồm cũng chẳng phải lo hậu quả.
Trong hiện thực lại hơi sợ.
Chu Phỉ cũng không phải là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cũng là kiểu từ nhỏ đến lớn cũng được bạn bè họ hàng khen xinh đẹp.
Ngũ quan cô nổi bật, sau khi trang điểm thì vô cùng đẹp đẽ, cho nên chung quanh cũng không thiếu người theo đuổi.
Không biết sao từ nhỏ đến bây giờ vẫn chưa từng yêu đương, là nhân tính vặn vẹo? Hay là đạo đức suy tàn?
Đều không phải, là cô không coi trọng người nào.
Đều nhờ tiểu thuyết tình cảm, yêu cầu của Chu Phỉ với đàn ông đã cao tới mức độ không hợp lẽ thường, dù sao người trong sách không có khuyết điểm gì.
Cô là một người cực kỳ coi trọng bề ngoài, nếu muốn tìm đối tượng thật thì dáng dấp người đó phải thật sự đẹp mắt, chiều cao phải đạt tới mức lý tưởng 183+ của cô, giọng nói phải dễ nghe, không được có sở thích xấu, phải thích sạch sẽ, phải cởi mở lạc quan, sức khoẻ tốt, phải thích vận động, phải học giỏi, phải không hút thuốc, phải không uống rượu...!
Rất tốt, phóng tầm mắt nhìn, loại con trai này gần như chết sạch rồi.
Không Ăn Cà Rốt: [Muốn gặ̣p vào lúc nào?]
Chu Phỉ:?
Thế này nghĩa là anh ta đồng ý rồi à?
Không có câu hỏi nào?
Cứ thế đồng ý luôn?
Nhưng bên cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong đâu.
Bản chất của loài người là tiêu chuẩn kép, chính Chu Phỉ tự dưng hứng lên nói to mồm trên mạng, lại dùng tiêu chuẩn đạo đức cực cao thẩm lí và phán xét đối phương.
Mâu thuẫn là, cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Gặp một lần mà thôi, cũng không phải lên giường.
Chu Phỉ: [Chừng nào thì anh rảnh?]
Không Ăn Cà Rốt: [Hai ngày này đều không rảnh.]
Chu Phỉ: [...]
Không Ăn Cà Rốt gửi một số điện thoại cho Chu Phỉ, nói thêm: [Wechat của tôi.
Hiện tại có việc, về nói chuyện.]
Chu Phỉ: [À.]
Tin nhắn này của cô gửi sang, vẫn luôn biểu hiện là chưa đọc.
Chu Phỉ không biết chiêu lạt mềm buộc chặt, bởi vì cô cũng không cần.
Chu Phỉ cũng không thêm bạn Wechat của đối phương trước, thật sự gặp mặt một tên đàn ông xa lạ sau khi nói chuyện một hai câu, cô còn chưa có cái gan chó đó.
Suy nghĩ nông nổi nhất thời, cứ thế bị tạt một chậu nước lạnh.
*
Chu Phỉ là sinh viên năm nhất trường sư phạm, không tính là mới lắm, bởi vì học kỳ tiếp theo chính là năm hai.
Cô thuê phòng trọ ở bên ngoài, giá cả có thể gánh vác, cũng có thể cho mình không gian riêng độc lập.
Tám giờ sáng, buổi học đầu tiên của thứ hai, bạn thân của Chu Phỉ chiếm chỗ ngồi giúp cô.
Người bạn thân này chính là người tự xưng là "BLACKPINK Thành Phố C" trong group chat kia của Chu Phỉ, Bách Dung Dung, bạn cùng lớp của cô.
Sáng sớm, Bách Dung Dung xinh đẹp từ đầu tới chân.
Tám giờ sáng đi học còn có thể trang điểm kỹ lưỡng đi học, Chu Phỉ hơi nể Bách Dung Dung.
Chủ yếu là, vẫn trang điểm rất đẹp.
Bách Dung Dung nhướng mày với Chu Phỉ: "Sao mặt ủ mày chau thế, tối hôm qua đi tìm vịt thật rồi hả?"
Chu Phỉ lắc đầu, che miệng ngáp: "Thức đêm cắt video."
"Mấy giờ ngủ đó?"
"Ba giờ sáng."
"Cứu mạng! Cậu không sợ đột tử à?"
"Không sao, buổi chiều về ngủ bù ấy mà."
"Giờ ngủ đi, mình canh giúp cậu."
Người nói là muốn canh giúp là Bách Dung Dung, lại đang lén lút tô lại son.
Chu Phỉ bao giờ cũng càng thức đêm càng tỉnh táo, hiện tại lại không buồn ngủ lắm, cô hỏi Bách Dung Dung: "Cậu thế này cả buổi sáng là để làm gì?"
"Giữa trưa có hẹn đi ăn."
"Vậy cậu cũng chuẩn bị sớm quá rồi đó."
"Đây gọi là không đánh trận chiến chưa chuẩn bị."
Chu Phỉ gật gật đầu: "Thật là có lý."
Bách Dung Dung nhìn Chu Phỉ: "Hay là cậu cũng đi với mình?"
"Mình đi làm gì?"
"Không phải cậu muốn đàn ông sao?" Bách Dung Dung nháy hàng lông mi tiên nữ cực kỳ tiên khí: "Tớ giới thiệu cho cậu."
"Cảm ơn, không cần."
"Nhìn cậu sợ kìa."
Trưa hôm đó.
Chu Phỉ vừa mới quay về cái ổ nhỏ của mình chuẩn bị đi ngủ thì Bách Dung Dung gửi một tấm ảnh vào nhóm.
BLACKPINK Thành Phố C: [Đều ra đây nhìn xem, cậu chàng này có đẹp trai không hử!]
Một tấm ảnh lập tức khiến mấy vị thiếu nữ xinh đẹp trong nhóm "Người một nhà yêu thương lẫn nhau" ngoi lên.
Oliver Jeanette: [Đẹp trai á!]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [[nước bọt] [nước bọt] [nước bọt] [nước bọt]]
Oliver Jeanette: [Anh chàng này rất được!]
Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Mình cũng cảm thấy rất được!].
Truyện Việt Nam
Người đẹp trai có thể khiến "Người một nhà yêu thương lẫn nhau" không nhiều.
Nói thế này đi, ngay cả nam chính bỗng trở nên nổi tiếng trong bộ phim nào đó, cho dù người người đều khen đẹp trai, nhưng mấy cô này còn có thể trêu chọc: Filter bật dày như thế, nọng cằm rõ như thế, đàn ông mà cũng không thể cố gắng quản lý hình thể của mình một chút sao?