Xác định mục tiêu, Chu Phỉ không muốn do dự xoắn xuýt, cô muốn tìm cơ hội hẹn anh ta.
Lục lại ID Wechat anh ta gửi lúc trước, , paste, tìm kiếm.
Avatar hiện lên giống với avatar trên app video ngắn.
Tên Wechat rất đơn giản, là một chữ tiếng Anh: X
Chu Phỉ xin thêm bạn, nhanh chóng được đồng ý.
Trong lòng hơi kích động, Chu Phỉ cân nhắc câu đầu tiên nên nói gì.
Trong lòng cô 99.99% khẳng định người này hẳn là Tạ Yển Xuyên không trật được.
Cô muốn doi với anh ta.
Nhưng vừa xông lên đã nói làm-tình thì đoán chừng chắc hù chết người ta, cần tiến hành dần dần mới được.
Tên Wechat của Chu Phỉ cũng không phức tạp, là tên một món có sẵn trong emoji: Dâu tây.
Cô thích dâu tây, cực kỳ thích.
Thật ra, nhìn lướt qua avatar tự mang cảm giác tươi mới của thiếu nữ của cô, phù hợp với phong cách mà trai thẳng thích.
Chu Phỉ chủ động hỏi: [Có thể học tiếng Quảng Đông với anh không?]
X: [Tôi không rành tiếng Quảng Đông lắm.]
Vậy thì lúng túng quá.
Chu Phỉ: [Không phải anh là người Hồng Kông à? Vì sao lại không rành tiếng Quảng Đông vậy?]
X: [Không có quy định người Hồng Kông nhất định phải biết tiếng Quảng Đông.]
Lời này rõ ràng khiến Chu Phỉ không biết nên tiếp như thế nào.
Chu Phỉ nằm lỳ ở trên giường cắn ngón tay, do dự nên trả lời như thế nào.
Ting một tiếng.
Đối phương gửi tin nhắn tới.
X: [Không phải muốn gặp tôi sao?]
Chu Phỉ: [Không phải anh không rảnh à.]
Vứt ra một cái meme vẻ mặt vô tội.
X: [Hai ngày trước không ở thành phố C.]
X: [Hiện tại muốn gặp không?]
Aaaaaaaaa!
Trực tiếp như vậy sao?
Chu Phỉ lập tức nằm bật dậy.
Nhưng mà cô chưa chuẩn bị gì cả mà!
Chưa gội đầu, không trang điểm, còn chưa tìm được quần áo phù hợp.
Có lẽ là thấy một hồi lâu Chu Phỉ không trả lời, đối phương lại gửi tới một dấu chấm hỏi.
X: [Sợ?]
Chu Phỉ: [Sợ cái gì? Chẳng lẽ anh muốn ăn em?]
X: [Em có thể ăn?]
Cao thủ.
Lại vứt vấn đề cho cô.
Chu Phỉ cắn cắn môi, hai gò má không tránh khỏi từ từ nóng lên.
Gặp đương nhiên là rất muốn gặp, nhưng hôm nay cô thật sự chưa có sự chuẩn bị, vội vã gặp mặt khả năng sẽ kéo tới hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Còn nữa, lần trước cô hẹn anh không thành, lần này cô từ chối, cũng coi ngang bằng nhau.
Chu Phỉ: [Nhưng hôm nay em không rảnh.]
X: [Ừ.]
Anh không cưỡng ép.
Càng không quấn chặt lấy.
Chủ đề không tiếp tục, bởi vì Chu Phỉ cũng không gấp.
Chu Phỉ ngủ một buổi chiều, lúc này còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
Ví dụ như: Ăn một bữa cơm.
Cô gọi cho mình một cốc trà hoa quả, sinh tố dâu tây.
Lúc hàng được giao tới bên ngoài cốc trà sữa bằng nhựa có một lớp hơi nước, thấm ướt lòng bàn tay.
Chu Phỉ chọc ống hút vào, hút mạnh một ngụm, vị dâu tây hơi lạnh bùng nổ trong khoang miệng, còn có từng viên thịt quả rõ ràng, cô rất thích cảm giác viên dâu tây bị cắn nát, "xì" một tiếng, khoang miệng như nổ tung.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới anh, không biết hương vị của anh có ngon như dâu tây không.
*
Tám giờ mười phút, Chu Phỉ đeo kính lên bắt đầu cắt nối biên tập tiếp video tối hôm qua chưa cắt xong.
Chỉ còn một điểm, cần chọn một BGM thích hợp.
Điện thoại đang đặt trên bàn khẽ rung lên, là cái avatar lạnh lùng kia.
Anh gửi một bài hát sang: Out of my hands.
Chu Phỉ đeo tai nghe lên, bấm mở rất tự nhiên.
Một bài hát cô chưa từng nghe, giọng nữ mở đầu rất bắt tai.
Chu Phỉ buông bút, dựa vào ghế lẳng lặng lắng nghe.
"Youre out of my hands, Im out of my head
Vuột mất anh khỏi vòng tay, em như mất đi lý trí
Try to be cool, but you know me the best
Cố tỏ ra không thèm bận tâm, nhưng anh là người hiểu em nhất
Ready to blow like Im dynamite
Giống hệt như thuốc nổ sẵn sàng cuốn bay tất cả
But I cant let go if I see you tonight
Nhưng em sẽ không buông tay, nếu em gặp được anh đêm nay..."
Tuyệt!
Người này quá rành.
Đây chính là BGM Chu Phỉ muốn nhất lúc này!!!
Chu Phỉ cũng không trả lời anh, mà là làm nốt công việc cắt nối biên tập còn lại, sau khi thêm nhạc xong, lại xem lại video một lần từ đầu tới cuối.
Làm một lần xong xuôi, tháo kính xuống, chợt nhận ra đã đến mười giờ.
Mặc dù buổi chiều đã ngủ bù nhưng tiết học đầu tiên sáng mai lại vào tám giờ sáng, cô cần phải rửa mặt đi ngủ sớm.
Chờ Chu Phỉ trèo lên giường đã là mười một giờ đêm, cô không có thói quen đắp mặt nạ.
Trước kia bởi vì không hiểu dưỡng da nên có học theo một vài blogger đắp mặt nạ axit linh tinh, khiến lớp bảo vệ da bị mài mòn.
Đi khám ở khoa da liễu thuộc bệnh viện top ba mới biết thực ra thứ như mặt nạ này rất vô bổ, bác sĩ liên tục nhấn mạnh sau này không cần đắp mặt nạ.
Bất kể như thế nào, Chu Phỉ nghe lời bác sĩ.
Lấy điện thoại di động ra xem, mới nghĩ tới hình như mình chưa trả lời anh ta.
Đèn tường chiếu ra ánh sáng màu quýt chiếu vào căn phòng màu vàng bơ, Chu Phỉ rúc thành một bọc nhỏ trên giường, muốn tìm đề tài.
Chu Phỉ: [Ngủ?]
X: [Chờ em.]
Chu Phỉ: [Chờ em?]
X: [Chờ em hẹn tôi.]
Chu Phỉ cười khúc khích.
Cô biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng lần đầu tán gẫu, kiểu như thế này tóm lại là rất mập mờ.
Cũng...!rất thoải mái.
Ít nhất là, người chưa từng yêu đương cũng có ảo giác như đang yêu đương.
Chu