Giọng nói của Chu Phỉ cũng coi là hay, có thể mặn có thể ngọt, giả vờ thành giọng quyến rũ không phải vấn đề to tát gì.
Thường ngày sau khi quay video cô sẽ tự phối âm phần hậu kỳ, ngẫu nhiên cũng có bình luận khen giọng cô nghe hay.
Đầu càng thêm tinh thần, dứt khoát nồi dậy tựa vào trên đầu giường.
Nếu giọng đối phương đã dễ nghe thì cô cũng không chịu yếu thế.
X hỏi: "Em rất thích nghe nhạc?"
Chu Phỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
X nói: "Không ngại tôi mở loa bật nhạc chứ? m thanh có thể truyền sang bên đó, sẽ không hay lắm."
Chu Phỉ mềm giọng: "Em không vấn đề.
Chủ yếu là, bên anh có thể bật nhạc hả?"
0h sáng?
Không sợ quấy nhiễu tới bạn cùng phòng?
X nói: "Tôi ở một mình, hiệu quả cách âm trong nhà cũng được."
Chu Phỉ: "À, vậy anh bật đi."
Điều chỉnh tư thế xong, Chu Phỉ muốn nghiêm túc nghe xem anh chuẩn bị chia sẻ bài hát gì.
Cô không định làm bên chủ động, hoàn toàn dựa theo tiết tấu của đối phương.
Lúc này làm một hành khách thảnh thơi, vẫn luôn thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Bất kể động tĩnh gì đều có thể được phóng đại vô số lần trong tai nghe của Chu Phỉ thông qua cuộc gọi thoại.
Đầu dây bên X không có tiếng ồn ào.
Chu Phỉ án binh bất động.
Không bao lâu, trong tai nghe truyền đến giọng nam trầm tĩnh trong sáng, là một bài hát Chu Phỉ chưa từng nghe qua.
"Ấp ủ lâu như vậy cuối cùng cũng đủ để gặp em
Trái tim này đang loạn nhịp
Phải ôm bó hoa này thế nào mới không lộ ra vẻ hồi hộp
Thành phố nơi em ở lớn quá
Lát nữa thôi là gặp được em rồi
Phải tỏ ra càng tự nhiên phóng khoáng hơn em
Ánh mắt kia có thể khiến mắt anh rơi lệ
Sao lại có chút hoảng loạn
Chúng ta đi tìm một buổi
Đêm tối không người nhé
Có ánh nến có dâu tây có guitar
Anh sẽ viết cho em một bản tình ca dịu dàng..."*
*Bài Đi gặp em của Từ Bỉnh Long.
Từ danh sách nhạc của Chu Phỉ có thể nhìn ra, bài hát tiếng Trung cô nghe cũng không phải rất nhiều, bài hát này cũng là nghe lần đầu tiên.
Một bài hát rất yên bình, hiển nhiên rất thích hợp nghe vào ban đêm, càng thích hợp nghe vào thời điểm này.
Nhưng càng quan trọng hơn là, lời bài hát này quá tuyệt.
Mỗi một chữ mỗi một câu hát đến rõ ràng, có thể khiến cho Chu Phỉ không có thắc mắc với bất kỳ một từ nào, giống như là sáng tác riêng dành cho hai người họ vậy.
Phía bên X không lên tiếng, mặc cho bài hát dài hai phút năm mươi giây này lặng lặng kéo dài.
Chu Phỉ chậm rãi nằm xuống giường, nhếch miệng lên.
Hai người, một bài hát, trong ban đêm yên tĩnh này, thời gian thuộc về hai người bọn họ, kéo dài vô hạn xúc cảm mập mờ.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, thế nhưng bọn họ có sở thích giống nhau, điểm này đủ để thúc đẩy cuộc đối thoại tiếp theo.
Càng quan trọng hơn là, Chu Phỉ thích giọng nói của anh.
Chờ bài hát phát xong, X mới lên tiếng: "Thích không?"
Chu Phỉ hỏi: “Bài hát này tên là gì?”
X: "Đi gặp em."
Đây coi như là một câu hai ý nghĩa?
Cứu mạng! Người này quả thực rảnh quá thể đáng!
Trong lòng Chu Phỉ có bong bóng màu hồng phấn đang nổ tung, sống mười tám năm, không phải là chưa từng có cảm giác rung động, nhưng chưa có lần nào đinh tai nhức óc như lần này.
Làm gì chứ?
Người ta chỉ chia sẻ một bài hát mà thôi mà tới mức đó luôn hả?
Nhưng Chu Phỉ vẫn cười, cô mím môi: "Còn...!nghe rất hay đó."
Cuộc trò chuyện tiếp theo, bài hát này bỗng trở thành nhạc nền riêng giữa hai người, lặp riêng bài hát này trong lúc nói chuyện.
Thanh âm của X vẫn mê hoặc tiếng lòng của người nghe trong đêm tối: "Không mệt sao?"
Chu Phỉ: "Nói thật ha? Không có chút buồn ngủ nào."
X cất tiếng cười trầm thấp, thanh âm đặc biệt có từ tính: "Tám giờ sáng mai dậy nổi hả?"
Chu Phỉ cũng không nghĩ nhiều: "Hôm qua ba giờ sáng em mới ngủ, hôm nay vẫn đi học lúc tám giờ như thường."
X: "Sao lại ngủ trễ vậy?"
Chu Phỉ cười hì hì: "Em nói là đang làm chuyện xấu, anh tin không?"
X: "Có thể xấu đến mức nào?"
Chu Phỉ nói dối không cần bản nháp, yên lặng sắp xếp ngôn ngữ.
Vài giây đồng hồ im lặng, X hửm một tiếng trầm thấp, mang giọng điệu nghi ngờ.
Chu Phỉ trợn mắt nói dối: "Đang nghĩ xem làm thế nào cướp được anh vào tay."
X: "Ồ? Xấu như vậy luôn?"
Có vài câu đổi người khác nói sẽ có vể sến súa, nhưng phối hợp với tiếng nói khàn khàn không giả vờ, càng hại người.
X chính là có bản lĩnh này.
Chu Phỉ cười khúc khích: "Anh sợ?"
X: "Sao? Muốn ăn tôi à?"
Chu Phỉ: "Em cũng muốn thật đó, vấn đề là anh có thể để cho em ăn không?"
X: "Cần cho em ít ý kiến không?"
Chu Phỉ: "Được đó, anh có ý kiến gì?"
X: "Thế thì phải xem em tính ăn thế nào."
Chu Phỉ: "Giả thiết, là em giả thiết thôi nha, em cắn anh thì sao?"
X: "Cắn anh? Cắn chỗ nào?"
Chu Phỉ có thể xác định hai người bọn họ là ở cùng một tần số, cô cố ý mập mờ không rõ, anh lập tức tiếp tục đi theo tia mập mờ này.
Chu Phỉ: "Không nói cho anh."
X: "Tới đây, em cắn tuỳ thích."