Nhan Tước ngồi đối diện Vương Lãnh đang ăn ngon lành.
Hừ gì vậy? Đã đến nhà cô ăn chực mà còn ăn ngon lành nữa chứ?!
Đáng nhẽ cô phải qua nhà anh ăn chực chứ?
– Lãnh, Mễ Linh đang chờ anh.
Cô ngậm muỗng khó chịu nói.
– này vợ, em thích chồng mình qua nhà nhân tình ở ư?
Nhan Tước không nói, cuối thấp đầu, đôi đũa trên tay chọch liên tục vào bát cơm.
Gì chứ? Cô mới là tiểu tam danh chính ngôn thuận, chứ có phải chính thê kia đâu nào?
Anh quen Mễ Linh thì công khai.
Tôi với anh kết hôn trong bí mật, chỉ có tôi, anh và tờ giấy hôn thú biết.
Azza tôi thấy mình mới là tiểu tam chứ chính thê nỗi gì?
– ồ, sao hôm nay lại có người nhã hứng đến căn nhà nhỏ của Thiệu Quân thế này?
Người vừa bước vào chẳng ai khác là Lệ Thiệu Đồng hai tay đang xách các túi lớn.
– Thiệu Quân, thức ăn này bỏ vào tủ lạnh, còn giỏ này là đồ dùng.
Lệ Thiệu Đồng ném đống túi cho Nhan Tước rồi ngồi xuống trước mặt Vương Lãnh.
– cậu là ai? Bạn trai hay bạn học của nó?
Vương Lãnh suýt phụt cơm, sao Lệ Thiệu Đồng lại không nhớ ra tên khốn đã bắt cóc con mình chứ?
– cháu là…
Rầm…
Lệ Thiệu Đồng đập mạnh xuống bàn hùng hổ quát :
-nói nhanh, nếu là bạn học thì cứ tiếp tục tự nhiên, còn nếu là bạn trai thì mau cút về, Thiệu Quân đã có chồng, vạn lần đừng để nó quyến rũ.
Vương Lãnh khẽ run sợ, nếu là bạn học thì cứ tự nhiên? Bà làm thế sao người khác tự nhiên nổi.
Azza, không trách được, Lệ Thiệu Đồng cũng chỉ vì lo cho cánh đàn ông bị Nhan Tước lừa để làm vật thí nghiệm viết tiểu thuyết. Con rể ơi là co rể,con đang ở đâu mau xuất hiện, mẹ cho gọi con.
Vương Lãnh nuốt ngụm nước tính mở miệng bảo anh chỉ là bạn học thì Nhan Tước đã phát ngôn.
– con rể của mẹ đấy.
Lệ Thiệu Đồng xoa cằm rồi nheo mắt nhìn Vương Lãnh mờ ám.
– azza, Thiệu Quân, tên này mắt nhỏ dài, môi mỏng, khuôn mặt cân đối, sống mũi cao azza không được rồi, tên này quả là yêu nghiệt.
Vương Lãnh cảm thấy da mặt mình đang co giật liên hồi.
Nhan Tước tiến lại gần, khom người nhìn Vương Lãnh, tay chống cằm tì lên mặt bàn.
– mẹ nói rất đúng, chồng con quả thật là giống yêu nghiệt.
– thế nên bỏ đi.
– vâng, nên bỏ.
Da mặt Vương