Nhan Tước lặng lẽ đi sau cái bóng lớn của Vương Lãnh.
Bộ váy ngủ hình thỏ và đôi dép trong nhà khiến cho Nhan Tước lạnh.
Tuy thế, mặt ai đó vẫn lộ ra vẻ con nít, nhí nhảy mà không có chút gì gọi là đang lạnh run.
– Vương Lãnh…
Vương Lãnh không muốn nói chuyện cho nên, suy ra anh làm thật.
– em lạnh.
Cái bóng của anh khựng lại, Vương Lãnh từ từ quay lại, nhìn cô một hồi.
– anh cũng lạnh.
Rồi quay lại tiếp tục bước đi.
Nhan Tước muốn đấm vào thứ gì đó. Chẳng hạn như khuôn mặt ( của bà tác giả ).
– nhan lên.
Nhan Tước nhanh chóng đi lên bằng Vương Lãnh, chưa kịp nhìn sang khuôn mặt anh đã bị một lực nào đó kéo lại.
Cả hai dừng lại.
Khuôn mặt của Nhan Tước áp sát vào khuôn ngực rắn chắc của Vương Lãnh.
Cô nghe rõ nhịp đập của tim anh.
Chiếc áo khoác da bọc lấy cô vừa vặn.
– ốm quá. Không mập như Mễ Linh.
Nhan Tước cười, anh là ý gì đây?
– nhưng ta thích cảm giác cơ thể em lạnh lẽo áp vào ta.
Nhan Tước dụi mặt vào bờ ngực rắn chắc kia.
Vương Lãnh vừa ôm Nhan Tước, vừa bước đi chậm rãi.
Chân cô ngắn, anh sợ cô không theo kịp anh
Nhan Tước ngước nhìn Vương Lãnh trong lòng có chút ấm áp trào lên.
– Lãnh…
– hử?
– không có gì.
– ừm…
Anh và cô nhẹ nhàng bước bên nhau, chỉ như thế là đủ rồi.
Đi trên đường, con đường hoang vắng, chỉ có ánh đèn mờ.
Cả hai bước bên nhau, hai cái bóng, một lớn một nhỏ gần như dính vào nhau.
Thỉnh thoảng lại dừng lại vì cái bóng nhỏ lạnh chân.
– Lãnh.
– hử?
– em buồn ngủ.
– thuê nhà nghỉ ngủ nhé.
Đấy là lúc mà hai người vừa đi qua một cái nhà nghỉ.
– Lãnh em lạnh..
– em nhảy vào thùng kem kia thì sẽ hết lạnh.
Cô và anh vừa đi qua tiệm tạp hóa cũ có để một thùng kem ở đằng trước.
Cuối cùng cũng về nhà.
– em vào đi.
Vương Lãnh đẩy Nhan Tước đang nũng nịu đến cổng.
– tạm biệt.
Vương Lãnh vừa quay lưng thì đã bị Nhan Tước kéo lại.
– sao vậy hả?
Nhan Tước méo mặt , nặn ra từng chữ.
– mẹ khóa cửa rồi.
Vương Lãnh : •=• Có cần phải nhọ đến thế không?
Thế là….
Rầm rầm rầm…
Rất may quanh đây nhà đều cách nhau khá xa, nếu không chắc cô và anh đã bị mắng té tát.
Cô và anh liên tục đập vào cánh cửa