Vương Tiểu Hạ ôm bụng cười sằng sặc,không hề để ý đến con sói cái đang cầm túi bột đứng sau lưng mình cười nham nhở.
BÙMMM….
Vương Tiểu Hạ ngơ ngác tròn mắt nhìn tay mình.
Rồi quay sang bộ mặt dửng dưng của Nhan Tước.
Lại quay sang nhìn khuôn mặt đang đỏ chót vì nhịn cười của Vương Lãnh.
Ở đâu đó có tiếng hét :
– NHANNNN TƯỚCCCCC….
Ở đâu đó gần đó,tiếng cười khúc khích bị ngập ngừng,cộng thêm tiếng “bôm,bốp”
Đời ai đó tàn,chứ không phải là Nhan Tước tiểu thư.
Nhan Tước vẫn chiến thắng hai anh em vô tài vô đức nhà họ Vương.
Nhân lúc hai anh em còn đang đánh nhau,Nhan Tước nhanh chóng chuồn đi.
– cháu là ai thế?
Nhan Tước nhíu mày,nhìn người phụ mình vừa gặp trước cửa nhà.
– dạ cháu là Nhan Tước,cho hỏi bác là…
– ayy dà dà,bác là Vương Thanh Tuyền, mẹ của Vương Lãnh,ai chà chà,cháu là bạn gái nó đúng không? Sao nhìn cháu tơi tả thế? Ai da chẳng nhẽ nào con bác đã phạm pháp ư? Bác phải dạy nó lại mới được,muốn kiếm vợ thì phải cùng tuổi hay hơn chứ,ai lại chọn học sinh lớp 5? Lần này,Vương Lãnh chắc chết với bác. Làm gì mà để cháu ra nông nổi này? Ai dà dà,thằng này hư thật á nha,thân mật với bạn gái tại nhà,lại là một cô bé cực trẻ nữa chứ,ai dà…
Nhan Tước : •=•||| Bác gì đó ơi,cái mà “phạm pháp,thân mật,hư ” của bác là nghĩa bóng hay đen vậy?
Mặt mũi