Ngay sau bữa tiệc hai giờ,trước cửa nhà thủ tướng,nguyên một dàn xe tải đi đến.
Người người đi ra đi vào.
Tối nay,nhà thủ tướng có rể.
Tiểu thư,con gái đầu của thủ tướng Nhan Nhiêm Phong,Nhan Tước có hôn ước.
Căn nhà toàn giống cái nay đã có thêm một giống đực để giống đực lâu năm duy nhất kia trong nhà có đồng minh .
Để khỏi cảnh giường đơn gối chiếc.
– Vương Lãnh,con sẽ ở chung phòng với Nhan Tước,ở chung thì ở chung,ngủ chung thì ngủ chung nhưng đừng chơi chung trên giường là được.
Nhan Nhiêm Phong nghiêm mặt dặn dò rồi quay người đi vào thư phòng.
Ui chao,sao hôm nay papa đại ca lại nghiêm nghị thế không biết.
Mặt Vương Lãnh tối thui.
Gì chứ? Cho ở chung mà không cho chơi trên giường?
Ông thủ tướng này có bị cổ hủ quá hay không thế này?
Thời đại nào rồi,nhìn con gái mình đi,non nớt mơn mởn như thế ai lại không động chứ?
Tuy nhiên suy nghĩ đen thui thủi của Vương Lãnh ngay lập tức bị dập tắt bởi một cái gót nhọn đạp vào chân của ai đó.
Nhan Tước mắt như cười,đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một chút.
Vương Lãnh : ….kì này mình toi
– ta dẫn ngươi lên phòng,đi nào.
Nhan Tước cười cười.
Cái nụ cười mà mỗi lần xuất hiện là mỗi lần Vương Lãnh thêm khốn đốn.
Nụ cười thâm nay càng lại thâm.
– Tước Tước làm gì thì làm,ta vẫn chưa muốn lên chức bà đâu,ngươi nên nhớ lời của phu quân ta đấy.
Một nụ cười càn rỡ,dập tắt nụ cười thâm nay càng thâm.
Vương Lãnh trong lòng hoàn toàn bái phục.
– đại nhân,nô tì không dám làm phiền hai người,nô tì xin lui.
Nhan Tiêu Liên vừa dứt lời chạy tót lên lầu,tiếng bước chân của con bé huỳnh huỳnh thấy dã man.
Quay lại thì thấy Vương Lãnh mặt mày bái phục.
Nhan Tước tiến tới kéo tai của Vương Lãnh lôi xình xịch đi lên lầu.
– hoa hoa công tử,nhớ giữ gìn trinh tiết.
Sắc mặt của Nhan Tước lẫn Vương Lãnh đều tối lại n phần….
Vương Lãnh tự giác chạy lên không cần Nhan Tước kéo tai lên nữa.
Hắn thấy sợ cái gia đình này.
Theo đúng nghĩ đen.
Cả hai ở trong phòng.
Bốn mắt nhìn hai mắt.
Sáu con mắt nhìn nhau.
Từng hơi thở vang lên nhè nhẹ.
Nhan Tước dường như nín thở để chừa khí cho Vương Lãnh.
Hình như trong phòng không thiếu khí ==
– ngươi.
Vương Lãnh hít một hơi thật nhiều oxi.
– gì?
– chán sống?
Nhan Tước bật ra một câu khó hiểu.
Nhỏ hùng hổ,tiến tới đạp một phát vào bàn chân của Vương Lãnh.
Đương nhiên sẽ có tiếng hét như heo chọc tiết vang lên thấu trời và ai cũng được nghe.
– ngươi bị điên hay sao mà đồng ý chuyện này? Ngươi chán sống à? Ngươi nghĩ sống trong ngôi nhà này sẽ vui vẻ à?
Vương Lãnh ôm chân,bất mãn nhìn Nhan Tước.
Cất giọng ấm ức,Vương Lãnh không khác gì là con dâu bị mẹ chồng ăn hiếp.
– nhà ngươi cũng đồng ý chuyện này,còn trách mắng ta gì nữa chứ?
Nhan Tước nhếch mép nhăn mặt nhìn Vương Lãnh.
– ngươi nói gì? Ý ngươi là lỗi của ta á?
Vương Lãnh khẽ hít ngụm khí độc mà Han Tước đang phát tiết ra.
– ngươi…đừng làm lố.
Bùmm.
Phát tiết đuê…
Nhan Tước