Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Sở Ca đợi một lúc, Chu Vân nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: Tình huống của bé An rất giống với một bệnh nhân của thầy tôi, chắc là cậu bé bị chấn thương tâm lí rất nặng nề, trong tiềm thức muốn rằng mình sẽ không đi được. Cũng có thể là cậu bé mượn chuyện này để trừng phạt mình.
Sở Ca suy nghĩ một hồi, trả lời anh ta: Có biện pháp nào để cậu bé có thể khôi phục không? Thật ra cậu bé không hề tâm sự chuyện của mình với tôi, ý thức phòng bị rất mạnh.
Trông bánh bao nhỏ rất thân với cô nhưng thật ra chưa bao giờ nói ra trong lòng mình nghĩ cái gì.
Cô chưa bao giờ nuôi dạy một đứa trẻ, cô cũng không biết phải làm thế nào để cậu bé mở lòng với cô và nói lên nỗi lòng của mình.
Chu Vân: Tôi tạm thời chưa nghĩ ra làm sao để chữa, khi nào tôi nghĩ xong sẽ liên lạc với cô.
Sở Ca: Được, khi nào anh có cách thì liên lạc với tôi.
Chu Vân trả lời bằng một gói biểu tượng cảm xúc.
Sở Ca thở dài, khóa màn hình rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Sở Ca dậy lúc 8 giờ kém, thức dậy tắm rửa, thu dọn đồ đạc rồi hăng hái mở cửa.
Bánh bao nhỏ cũng dậy, ngồi một mình trong phòng nhìn ra ngoài cửa số, hai tay ôm bắp chân, say sưa nhìn khu vườn dưới lầu.
Thằng bé nhìn đến thất thần, bóng lưng nho nhỏ, loáng thoáng lộ ra một vẻ cô đơn tịch mịch không giống với độ tuổi của cậu bé chút nào.
Sở Ca theo bản năng bước chân nhẹ hơn, mỉm cười ngồi bên cạnh anh.
Trong vườn hoa chẳng biết lúc nào có mấy con chim nhỏ bay tới, đang bay nhảy vui đùa trên sân cả, tự do tự tại.
Sở Ca nhìn một hồi, dịu dàng lên tiếng, "Có phải bé An muốn tự do giống như chim vậy không?"
Chung Yến An buông tay ra, nghiêng đầu nhìn cô, đầu nhỏ khẽ gật.
Rất nhiều năm trước, anh ở dinh thự nhà họ Chung, ngày nào cũng ngồi như vậy, qua cửa sổ nhìn ba anh em họ của mình chơi đùa ngoài sân, nhìn bọn họ đuổi bắt lẫn nhau.
Nhìn bọn họ ở dưới lầu làm mặt xấu với anh, nhìn khẩu hình của bọn họ cố ý nói anh là đồ bỏ đi.
Anh dùng ba năm để hết lần này tới lần khác trả lại ba chữ đồ bỏ đi cho họ, nhưng anh không vui.
Dù bọn họ có là đồ bỏ đi, cũng có đầy đủ tứ chi.
Còn anh, chỉ có thể ngồi trên xe lăn cả đời.
"Sẽ tốt hơn, tin chị." Sở Ca đưa tay xoa đầu anh, bế anh đứng lên, "Đi ăn sáng, hôm nay chị muốn đi xem phòng làm việc cùng với chú Tần Chuẩn, không thể mang em đi theo được, nhưng chị có thể ăn sáng chung với em."
Chung Yến An khiếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh tỏ ý kháng cự.
Anh không muốn ở nhà.
Sở Ca không chú ý tới ánh mắt của anh, ra phòng còn nói, "Chị sẽ về sớm."
Chung Yến An mím môi, miễn cưỡng gật đầu.
Anh chỉ mới 6 tuổi, không thể lúc nào cũng đi theo cô được. Cô có công việc của mình, có người nhà, có bạn, anh chỉ là một phần nhỏ trong số đó.
Sở Ca ăn sáng xong lập tức lấy xe đi ra ngoài.
Chung Yến An đưa mắt nhìn cô lái xe ra ngoài, gọi hộ lí tới, từ từ đưa điện thoại của mình lên.
Gõ ba chữ lên ghi chú của điện thoại: Đi vệ sinh.
Hộ lí xem nội dung trong ghi chú, đẩy anh vào phòng tắm, bế anh lên toilet, xoay người đóng cửa lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm, Chung Yến An cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hà Sâm: Sở Ca đang trên đường đến văn phòng làm việc, cậu chọn cho cô ấy một chiếc xe rồi kêu Trần Kiền đưa cho cô ấy, đừng mua xe thể thao, mua xe có thể chở được con nít.
Bởi vì anh không thể đi được, nên rất ít khi mua xe cho mình.
Ở Hạnh Lâm vừa đổi hai chiếc xe Rolls Royce, hiểu biết về xe của Hà Sâm tương đối nhiều, biết nên mua xe gì cho nữ.
Sau nửa phút, Hà Sâm trả lời: Được, đúng lúc tuần trước tôi định mua một chiếc Bentley, có thể cho cô ấy xem mẫu trước. Đúng rồi ông chủ, khi nào cậu về công ty, vừa nãy ông cụ có hỏi cậu.
Chung Yến An: Không biết.
Hà Sâm: Tim của cậu...có ổn không?
Chung Yến An: Trước mắt không có bất kỳ vấn đề gì.
Hà Sâm: Vậy thì tốt, để tôi nghĩ cách lừa ông cụ.
Chung Yến An: Ừ.
Cất điện thoại, anh nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nhớ tới Sở Ca nói sẽ về sớm, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Bây giờ tim anh rất tốt.
Tâm trạng anh cũng rất tốt.
Sau một lát, Chung Yến An ngừng cười, liên lạc với người đã giúp anh gửi chuyển phát nhanh quốc tế, anh đã nghĩ ra giải pháp cho vấn đề bố mẹ không lộ diện, đồng thời cũng nghĩ cách bỏ đi trong hai năm, để không ai nghi ngờ.
Trong lòng Hà Sâm chắc đã có câu trả lời, cậu ấy sẽ không để cho ông nội nhìn ra.
Một khi chuyện anh bị thu nhỏ công khai, không biết anh sẽ chết đi, hay như thế nào.
*
Sở Ca rất hài lòng với vị trí của phòng làm việc, cũng vô cùng thích tầng lầu. Tòa nhà này mới bắt đầu đi vào sử dụng, trang trí cũng chỉ có điện nước cơ bản, đúng lúc có thể luyện tay.
Cô quan sát kĩ hơn, đứng lại trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới đất, khóe môi cong lên, "Anh Chuẩn, một phòng làm việc khoảng mười người thì một năm cần chi trả bao nhiêu tiền."
Ông cụ cho cô một tầng lầu, cô không cần chỗ lớn như vậy, cô chỉ cần một nửa.
"Tiền thù lao của vai nữ chính trong 2 bộ phim truyền hình, một phim điện ảnh cộng với hai ba chương trình thực tế là đủ rồi." Tần Chuẩn bật cười, "Tiền thuê phòng làm việc của Sang Thiêm không tính là cao, tài xế, trợ lí, thợ trang điểm, kế toán, quan hệ công chúng, tiền lương một năm tổng lại khoảng một triệu*."
(*một triệu NDT khoảng 3,5 tỷ VND)
Cô được nhà họ Chung bảo bọc, một năm hai bộ phim không thành vấn đề.
Anh không tính thù lao của người đại diện là anh vào.
Hiện nay, muốn mời cô tham gia chương trình thực tế, giá đã lên một triệu, chỉ cần ghi hình một tập của chương trình.
《 Cục Cưng 》mời cô với giá hai triệu, cũng không tính là đắt.
"Vậy anh có hứng thú muốn hợp tác với em không?" Sở Ca mỉm cười nghiêng đầu, "Em sẽ đứng ra gọi vốn khởi nghiệp của công ty. Anh chịu trách nhiệm duy trì hoạt động và ký hợp đồng với nghệ sĩ."
Tần Chuẩn sửng sốt, "Hợp tác?"
"Đúng vậy, kế hoạch của em là làm việc hai năm. Sau hai năm, em sẽ giảm bớt công việc và làm những gì mình thích." Nụ cười trên mặt Sở Ca mở rộng, "Anh cứ suy nghĩ kĩ đi, có muốn làm người đại diện kim bài* hay không, để phát triển phòng làm việc này thì một văn phòng tiêu chuẩn trong nghề."
(*người đại diện kim bài: người đại diện xuất sắc nhất)
Tần Chuẩn ngơ ngác nhìn cô, tim đập mạnh đến mức có thể nghe được rõ ràng.
Làm một người đại diện tiêu chuẩn anh không dám nói, nhưng anh có thể đảm bảo anh là người đại diện có lương tâm nhất trong ngành.
"Không cần suy nghĩ, anh đồng ý hợp tác." Vẻ mặt Tần Chuẩn nghiêm túc, "Sửa sang lại phòng làm việc cần một chút thời gian, anh sẽ tranh thủ làm các thủ tục."
"Bản vẽ thiết kế và ngân sách* để em làm, anh tìm người phụ trách thi công cho công ty là được." Sở Ca mỉm cười đưa tay ra, "Hợp tác vui vẻ."
(*ngân sách: một danh sách tất cả các chi phí và doanh thu theo kế hoạch. Đây là một kế hoạch cho tiết kiệm và chi tiêu.)
Tần Chuẩn bật cười, đưa tay nắm lấy tay cô, chợt nhớ anh còn chưa nói chuyện quan trọng, theo bản năng vỗ lên đầu mình một cái, "Anh quên nói với em, đạo diễn Liễu gọi cho anh, bảo sáng thứ năm dẫn em đi thử vai, kịch bản để trên xe anh."
"Không phải thứ năm là ngày mốt sao, em nhớ rồi." Sở Ca cười xoay người đi ra ngoài.
Đi thang máy đến bãi đậu xe, Sở Ca đi theo Tần Chuẩn lấy kịch bản phim 《 Lưu Quang Kiếm 》, rồi trở lại xe của mình, tâm trạng vui vẻ đeo tai nghe lên gọi cho mẹ.
Chuông điện thoại vừa reo lên một tiếng, mẹ đã nhấc máy, cô liền thả lỏng người, khóe môi không khỏi nhếch lên, "Hôm nay con đến thăm bố, nếu mẹ mệt mỏi mẹ có thể xin công ty nghỉ dài hạn, mẹ không cần lo lắng chuyện tiền bạc, lúc trước con có tham gia một chương trình, kiếm được không ít."
"Trước khi bố con phẫu thuật mẹ sẽ xin nghỉ, tranh thủ lúc bố con không cần chăm sóc mỗi ngày, kiếm được đồng nào hay đồng nấy." Lưu Mai Hoa cười trong điện thoại, "Con cũng đừng làm việc quá sức."
"Trước khi phẫu thuật xin nghỉ cũng được." Sóng mũi Sở Ca chua xót, "Con đang lái xe, không nói chuyện với mẹ được nữa, có chuyện mẹ nhớ gọi cho con."
Hai người mẹ của cô đều là người tốt nhất, không để cho cô chịu khổ, không muốn cô bị mệt mỏi.
Sở Ca hít một hơi thật sâu, đè nỗi chua xót trong lòng xuống, tập trung lái xe.
Cô còn có bố mẹ ở đây, cô đã may mắn hơn rất nhiều người.
Sở Ca nghĩ như vậy, trong đầu bất giác nghĩ tới hình ảnh của bé An.
Bố là người trưởng thành, nhiều lần bị bệnh tật hành hạ đến mức có suy nghĩ muốn tự tử vài lần. Cậu bé nhỏ như vậy phải chịu áp lực không giống với người khác, không biết trong lòng đau khổ đến nhường nào.
Cô luôn cảm thấy cậu bé không phải là con của Chung Yến An.
Tối hôm qua ông cụ nói Chung Yến An mất tích, cũng không phải là sự thật.
Cô nhớ trong nguyên tác, lần đầu tiên Chung Yến An xuất hiện là hai tháng sau. Lúc ấy anh ta đột nhiên bị hôn mê, nữ chính trong sách phát hiện ra anh ta, lập tức đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Trong thời gian nằm viện, nữ chính trong sách đã nhiều lần đến bệnh viện để chăm sóc anh ta, kể cho anh ta nghe những câu chuyện thú vị trong lúc cô ấy đóng phim, trò chuyện cùng anh ta.
Chung Yến An bị tính cách hiền lành, hoạt bát của cô ấy hấp dẫn, dần cảm thấy rung động, trước khi xuất viện, anh ta đã nhờ trợ lý Hà Sâm đặc biệt sắp xếp một vai cho nữ chính trong sách.
Vai diễn anh ta sắp xếp cho nữ chính, chính là nhân vật nữ chính trong phim 《 Lưu Quang Kiếm 》.
Sở Ca dừng suy nghĩ, tự nói với bản thân không được sợ, chỉ là đến thử vai thôi chưa chắc đã được chọn.
Còn vai diễn cho Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp, cô không cần đi thử vai, có thử cũng trực tiếp được chọn, coi như có thêm một kinh nghiệm.
Cho tới bây giờ nguyên chủ chưa bao giờ đi thử vai.
Trở lại Hạnh Lâm thời gian còn rất sớm, Sở Ca nghe quản gia nói bé An đang ở trong phòng trống của lầu ba chơi đồ chơi, yên tâm trở về phòng xem kịch bản.
Chạng vạng tối Trần Kiền bất ngờ xuất hiện, còn mang theo một chiếc Bentley tới.
"Ông cụ nói cô chủ thường xuyên ra ngoài, nên mua một chiếc xe tốt một chút, để ngồi thoải mái một chút." Trần Kiền mỉm cười đưa chìa khóa qua, "Còn phải làm phiền cô chủ đưa bằng lái xe cho tôi, để ngày mai tôi đi làm thủ tục."
Xe là do cậu chủ Yến An đưa, ông cụ nghe được tin này, vui đến mức tăng lương cho tất cả nhân viên của Sang Thiêm.
Sở Ca nhìn chìa khóa trong tay anh, thành thật mà nói cô rất thích, nhưng lí trí ngăn cản cô nhận món quà này.
Quá đắt.
Tiền của nhà họ Chung, không phải tiền của cô, cô không cách nào để cho bản thân yên tâm thoải mái nhận món quà này. Điều kiện ban đầu để cô đồng ý ông cụ đã làm được.
Cô không phải thiên kim nhà họ Chung, lấy danh tiếng và tài lực hiện tại của cô, không thích hợp để khoe khoang như vậy.
Sự thật lúc nào cũng có thể công khai, bây giờ càng hưởng nhiều lợi, sau này càng bị mắng ác hơn. Cô còn phải chăm sóc bố mẹ, không hy vọng bất kì tin tức nào trong giới ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.
Sở Ca hít sâu một hơi, mỉm cười mở miệng: "Giúp tôi cảm ơn ý tốt của ông cụ, tôi không thể nhận chiếc xe này được."
"Ông cụ nói không nhận cũng không sao, cứ để trong ga ra trước, khi nào cô muốn lái thì lái." Trần Kiền hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng càng thêm hài lòng.
Ông cụ nói không sai, cậu chủ Yến An rất coi trọng cô gái này.
Trước khi tới đây ông cụ nói Sở Ca sẽ không nhận xe, lúc ấy anh còn không tin.
"Vậy cũng được." Sở Ca cười, rồi im lặng đi vào.
Chung Yến An đang ngồi trên xe lăn, nhìn cô qua khung cửa sổ trong phòng khách, cau mày trầm tư.
Cô không nhận xe, vậy anh chỉ có thể thông qua cách khác để cho cô tiền.
Sở Ca tiễn Trần Kiền đi, dành ra một ngày để đọc kịch bản phim 《 Lưu Quang Kiếm 》, sáng sớm thứ năm, cô dậy sớm ăn sáng với Chung Yến An xong, lấy xe đi thử vai.
Nơi thử vai là Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả, lúc Sở Ca đến, đã có không ít diễn viên nữ đang ở bên ngoài phòng chờ thử vai.
Cô nhìn một vòng, đi lấy số, kiếm một góc ngồi xuống.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thì chưa từng gặp một ai, trong mấy nữ diễn viên tới thử vai này.
Nhưng dựa theo thông tin trên mạng mấy ngày gần đây, cô biết được một vài người. Nhìn ra được các cô ấy rất quan tâm đến buổi thử vai này, chuẩn bị rất đầy đủ, trang điểm, quần áo, không thiếu bất cứ thứ gì.
Dáng vẻ tự tin, giống như đã nắm chắc phần thắng.
Trong nguyên tác, doanh thu phòng vé và danh tiếng của bộ phim rất tốt, tất cả các nhân vật trong phim đều được người hâm mộ nói đến, nữ chính trong sách cũng tỏa sáng với kỹ năng diễn xuất siêu phàm.
Trong số các nữ diễn viên thử vai hôm nay, hình như không có nữ chính trong sách?
Sở Ca dừng suy nghĩ lại, lặng lẽ nhìn thêm một lần nữa, chợt nhớ tới nguyên chủ cũng không tham gia thử vai, lúc đó