Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Nụ cười trên mặt Lục Hành Châu càng tươi hơn, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sở Ca, "Cô kéo tôi vào danh sách đen."
Sở Ca: "..."
Cô không có làm như vậy, cô chỉ không lưu số điện thoại cá nhân của anh thôi.
Chung Yến An nhướng mi, cầm chặt súng nước không buông.
Là anh xóa, cả số điện thoại công việc và cá nhân.
"Có một buổi phỏng vấn diễn viên phim 《 Cuồng Tín 》, tôi không gọi có người đại diện của cô được, nên chỉ có thể tự đến tìm cô." Sắc mặt Lục Hành Châu trông rất vui vẻ, "10 giờ sáng ngày mai, tại phòng phát sóng trực tiếp Tân Quả, nhớ tới đúng giờ."
Cô bị phát hiện kéo anh vào danh sách đen, nhưng lại không có một chút chột dạ nào hết?
Thật thú vị.
"Được" Sở Ca mỉm cười gật đầu.
Điều khoản trong hợp đồng của nguyên chủ kí có yêu cầu phải phối hợp tuyên truyền.
Cuộc phỏng vấn trực tiếp này cũng có trong nguyên tác, nhưng người đi là nữ chính trong sách.
Trong nguyên tác, tất cả phân cảnh của nguyên chủ đều bị cắt, về sau tất cả buổi tuyên truyền đều do nữ chính trong sách đi, phân cảnh cũng được tăng lên thành bốn mươi phút, tức tăng gấp đôi.
Nếu nói bộ phim này tạo nên nữ chính cũng không sai.
Nhưng hiện tại phân cảnh của cô vẫn chưa được tăng lên, cảm giác giống như miễn cưỡng được nhét vào vậy, chắc là anh ta thấy mình gần đây nổi tiếng nên khó chịu?
"Còn..." Lời Lục Hành Châu nói còn chưa xong, đã bị một tia nước xịt vào mặt, vô cùng lạnh.
Anh nghiêng đầu nhìn sang tiếp tục bị một tia nước khác xịt tới, mắt cũng không mở ra được
Sở Ca nhịn cười, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ không biết lúc nào đã đi ra ngoài cùng cô, "Bé An, em lại nghịch ngợm, lần sau không nên làm như vậy, chú Lục tới đây để bàn công việc với chị."
Em nên dùng mực hoặc dùng tiêu như vậy mới đã ghiền.
Chung Yến An ngừng xịt, khuôn mặt nhỏ nhắn phủ sương lạnh.
Ánh mắt Lục Hành Châu nhìn Sở Ca rất khác, anh không thích ánh mắt si mê đó.
Anh không muốn người khác thấy mặt tốt của Sở Ca.
Không muốn...có một ngày cô sẽ hôn người khác, cũng không cô cười với người khác.
"Không sao, con nít thường bướng bỉnh." Lục Hành Châu lau vệt nước trên mặt ánh mắt thẳng tắp nhìn Sở Ca, "Kéo tôi ra khỏi danh sách đen đi, lỡ như đến lúc đó không tìm được cô."
Sao thằng nhóc này có thái độ thù địch với anh lớn như vậy?
Có thể Sở với cậu bé này thực sự không có quan hệ gì. Bạn học chung thời đại học của cô cũng đã xác nhận rằng trong 4 năm đại học cô không nghỉ học, không bỗng dưng béo lên, cũng không có bạn trai thì không thể nào vô căn cứ sinh ra một đứa trẻ được.
Cũng không biết tại sao vừa rồi ánh mắt bé An nhìn anh rất giống Chung Yến An?
Âm u lạnh lẽo, sâu không lường được.
"Không thể mượn cớ bướng bỉnh được, như vậy sẽ chiều hư mất." Ngoài miệng Sở Ca nói như vậy, nhưng đưa lưng về phía Lục Hành Châu, giơ ngón cái lên với Chung Yến An, sau đó quay đầu lại, mỉm cười lấy điện thoại ra, lưu số của Lục Hành Châu trước mặt anh ta.
Lục Hành Châu phát hiện vốn dĩ cô không lưu số của anh, khóe miệng giật giật.
Lần đầu tiên anh bị người khác ghét bỏ như vậy.
Sở Ca thú vị hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều. Trước kia anh còn tưởng rằng do lạc mềm buộc chặt, bây giờ mới biết, cô thật sự không coi anh ra gì.
Anh thực sự kém như vậy sao?
"Được rồi.' Sở Ca cất điện thoại di động, vui vẻ vẫy tay, "Tạm biệt thầy Lục."
Lục Hành Châu không nói mỉm cười.
Nhìn nhiều thêm một giây cũng không muốn.
Sở Ca nói xong thì mặc kệ Lục Hành Châu, vui vẻ đẩy Chung Yến An trở về, đè thấp giọng nói, "Lần sau đừng như vậy, không lễ phép, chị sẽ tự đuổi anh ta đi. Còn nữa, sau này không được tự ý xóa số điện thoại của người khác trong điện thoại của chị, chị muốn làm việc để kiếm tiền."
Chung Yến An ngẩng khuôn mặt bé xíu lên, lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, gật đầu một cái, khóe môi cong lên một nụ cười khó nhận ra.
Nếu lần sau Lục Hành Châu cần tới nữa thì anh vẫn sẽ dùng súng nước để xịt anh ta.
Nhưng vừa nghĩ tới thứ năm tuần tới ông nội sẽ tổ chức cho Sở Ca một bữa tiệc, anh lập tức thấy không vui nổi.
Anh phải thuê thêm gián điệp mới có thể giết chết toàn bộ bọn họ được.
Chạng vạng tối trang web chính thức của Tân Quả đã tung tin về cuộc phỏng vấn trực tiếp của dàn diễn viên 《 Cuồng Tín 》, chưa đầy một tiếng đã thu hút vô số sự chú ý.
Tin tức Lục Hành Châu vẫn chưa công khai nhân vật nữ chính không phải là chủ đề được quan tâm nhất, tiêu điểm đã thuộc về Sở Ca và bánh bao nhỏ.
Vị trí hot search thứ nhất, 【 Có thể gặp Sở Ca và bé An trong chương trình phát sóng trực tiếp không? 】
Sở Ca lướt xuống, cảm tình đối với Lục Hành Châu càng kém hơn nữa.
Bé An bị bố mẹ bỏ rơi đã rất đáng thương, anh ta lại muốn lợi dụng cái này để thu hút sự chú ý, thật vô tâm.
Cô sẽ không dẫn theo bé An.
Cũng may tin tức về cô chỉ có cái này, chuyện cô và Thẩm Tiêu chạm mặt nhau ở bệnh viện không bị phóng viên phát hiện, tin đồn cũng dần lắng xuống.
Sở Ca tắt màn hình, tiện tay vứt điện thoại sang một bên, cầm bút vẽ kĩ thuật lên tiếp tục phác thảo văn phòng làm việc.
Chung Yến An lặng lẽ đưa đầu sang nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc.
Trình độ thiết kế của Sở Ca không thấp, không phải cô học đại học chuyên ngành đàn tỳ bà sao?
Bản vẽ của cô còn chưa tô màu, chỉ nhìn đường nét và kết cấu cũng có thể hình dung ra, không phải một sớm một chiều mà có thể đạt được kĩ năng này.
Nghĩ đến chương trình thực tế đợt trước, năng lực của cô vượt xa người thường, trong lòng Chung Yến An cảm thấy khó chịu.
Cô xuất sắc, không chỉ về mặt diễn xuất.
Nếu anh không thể đứng lên, làm sao mới có thể đuổi kịp cô? Ông nội sắp xếp một buổi tiệc xem mắt, khách mời nào tới cũng cực kì giỏi giang.
Chung Yến An cúi đầu, bóp chặt hai chân, vẻ mặt phiền muộn.
Sau khi Sở Ca vẽ xong khu vực tiếp tân, chiếc điện thoại bị ném sang một bên bỗng có cuộc gọi đến, phát ra tiếng chuông chói tai.
Sở Ca cầm lên xem, đứng dậy đi ra ngoài vườn.
Chu Vân gọi tới, có lẽ đã nghĩ ra được biện pháp chữa bệnh cho bé An.
Chung Yến An ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, bàn tay vô thức siết chặt.
Có điện thoại có gọi, hình như là đàn ông?
Sở Ca đi ra vườn, thuận tay đóng cửa lại, nhận được thoại, "Chào anh, tôi là Sở Ca."
"Chào Sở Ca, tôi là Chu Vân. Hai ngày nay tôi xem không ít tài liệu, phát hiện một vài trường hợp tương tự, có thể có ích cho việc điều trị của bé An." Chu Vân cười nói, "Cô có bao giờ thử cho bé An tự đứng lên không?"
Sở Ca quay đầu liếc nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên sô pha, dùng giọng nói nhỏ nhất có thể, "Phải thử như thế nào? Cậu bé không phải con của tôi, tôi chưa từng nuôi con nít."
"Cô đi mua một đôi nạng cho trẻ em, sau đó mua một cái khung tập đi được thiết kế đặc biệt để tập luyện phục hồi chức năng cho trẻ bại não." Chu Vân bật cười. "Lúc cho cậu bé thử, cô nhớ chú ý phản ứng của cậu bé, tốt nhất là quay video lại gửi cho tôi xem. Sau đó, khi nào cô có thời gian hoặc điều kiện cho phép, thường xuyên dẫn cậu bé ra ngoài, việc sống trong môi trường khép kín một thời gian dài không có lợi cho việc củng cố niềm tin của cậu bé dành cho cô."
"Được, tôi sẽ cố gắng thực hiện." Sở Ca cũng cười, "Cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo, đây là trách nhiệm của tôi." Tiếng cười của Chu Vân truyền tới, "Liên lạc với cô sau, tôi không quấy rầy cô nữa."
"Tạm biệt." Sở Ca cười cúp điện thoại, nhấp vào trang web để tìm kiếm cửa hàng bán thiết bị y tế ở Hải Thành.
Toàn bộ thiết bị y tế được bán ra ở Hải Thành đều là sản phẩm do Sang Thiêm sản xuất, có một cửa hàng lớn chuyên bán thiết bị y tế cách Hạnh Lâm không xa.
Sở Ca nhớ địa chỉ, khóa màn hình.
Sáng mai, sau khi quay xong chương trình phát sóng trực tiếp, tiện đường về rồi mua luôn, không phải chạy đâu xa.
Trở lại phòng khách, Sở Ca để điện thoại di động xuống tiếp tục phác thảo bản vẽ.
Thử một chút cũng tốt, nói không chừng có tác dụng.
Nghĩ như vậy, cô nghiêng đầu theo bản năng, thấy bánh bao nhỏ vẻ đang không vui, khóe môi cong cong, lật một trang mới nhanh chóng vẽ cậu bé.
Bánh bao nhỏ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, kết hợp với một chiếc quần rộng màu xám, không những trông lanh lợi, đẹp trai mà còn rất đáng yêu.
Làn da cậu bé rất trắng, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to đẹp, lông mi dài, mũi cao và thẳng, khuôn môi có xu hướng hoàn hảo, chắc chắn tương lai sẽ là một soái ca.
Giống như Lục Hành Châu và Thẩm Tiêu, đẹp mê người.
Chung Yến An nghiêng đầu nhìn, kỹ năng vẽ tranh của cô thật sự rất tuyệt, có thể thấy cô vẽ rất nhanh, nhưng không thiếu một chi tiết nào.
"Cho em nè, nhưng em phải nói cho chị biết tại sao em không vui." Sở Ca xé bức tranh giơ lên cao, nghiêng đầu nhìn cậu bé, "Không nói, chị không cho em."
Chung Yến An do dự một chút, cầm điện thoại mở khóa, mở ghi chú gõ một câu: Không muốn ở nhà một mình, chị có công việc em không thể làm phiền chị.
"Vậy em có muốn đi nhà trẻ không?" Sở Ca không chút nghĩ ngợi.
Chung Yến An: "..."
Anh biểu đạt chưa đủ hả?
"Chị quên em không thể đi nhà trẻ được." Sở Ca bị bộ dáng kinh ngạc của anh chọc cười, "Chị có công việc, không phải lúc nào cũng mang theo em được."
Chung Yến An mím khóe môi, tiếp tục gõ chữ: Chị có thể mang em theo, để tài xế lái xe, em không làm ồn chị. Ở nhà rất bực bội, chỉ có phim hoạt hình, không có ai nói chuyện với em, cũng không có ai chơi với em.
Sau khi tiếp nhận Sang Thiêm, hơn phân nửa thời gian của anh đều ở đây, thỉnh thoảng có chuyện cần anh ra mặt, anh mới ra ngoài.
Những lần còn lại là đến bệnh viện để làm kiểm tra.
Anh ở nhà, mỗi ngày đều bị giám sát, còn khó chịu hơn so với ngồi tù.
"Chị cân nhắc một chút." Sở Ca nhớ tới đề nghị của Chu Vân trong điện thoại, mím môi, hai má từ từ phồng lên.
Mỗi lần ra ngoài cô đều tự lái xe.
Sở Ca thở ra, vươn tay xoa đầu anh, "Được, nhưng em phải nghe lời chị, nếu không chị sẽ không mang em theo nữa."
Chung Yến An ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng lên, khóe môi cong cong cười.
Làm nũng thật hữu dụng.
Sở Ca thấy cậu bé cười, tay lại bắt đầu ngứa ngáy, muốn bóp mặt của cậu.
Khi bánh bao nhỏ cười, đáng yêu đến muốn tim cô muốn tan ra.
*
Thứ sáu, tại buổi phỏng vấn trực tiếp ở trụ sở chính của Tân Quả, khi Sở Ca đến lúc 9:30, rất nhiều phóng viên đã tập trung ở tầng dưới.
Cô nhìn qua cửa sổ xe một lúc, nói với tài xế: "Đến bãi đậu xe ngầm để đậu xe."
Tài xế lên tiếng, tiếp tục đi lối vào của bãi đậu xe.
Sở Ca quay đầu, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp, "Bé An, lát nữa em với chú tài xế chờ chị ở tầng bốn, ở đó có trò chơi thực tế ảo VR, chơi rất vui đó."
Chung Yến An mím môi cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ cần không phải ở Hạnh Lâm, ở đâu cũng vui.
Ở bên ngoài anh sẽ dễ dàng tránh khỏi sự giám sát hơn.
Sở Ca chớp mắt, nhanh tay xoa đầu anh, khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc thắng, "Chị thắng."
Gò má Chung Yến An như thiêu cháy, đôi mắt cũng sáng lên như được tráng một lớp ánh sáng.
Anh nhường mà.
Sau khi Sở Ca lên lầu, cô vào phòng thay đồ trước, Lục Hành Châu chưa đến, những người khác trong đoàn đã đến trước. Cô không quen với những người này, gật đầu coi như chào hải, rồi yên lặng ngồi trong góc.
Cô cố tình ăn mặc kín đáo, trang điểm nhẹ nhàng.
Loại phỏng vấn trực tiếp trên trang web này không quá quan trọng, chủ yếu là để tuyên truyền hâm nóng phim.
《 Cuồng Tín 》 được phát hành vào ngày Quốc khánh*, bây giờ chỉ là vào đầu tháng Bảy, chủ yếu là để duy trì độ nổi tiếng.
(*Quốc khánh Trung Quốc: 1/10)
Nói cho cùng điều cư dân mạng quan tâm là đã có tin tức của bố mẹ bé An chưa.
Sở Ca nhìn gương sửa sang lại tóc, những người khác lần lượt đi vào.
Sau một lát, Triệu Tuyền từ bên ngoài đi vào, vừa thấy cô đã nở một nụ cười thật to, "Sở Ca, ngày hôm qua cô đi thử vai, đã có kết quả chưa?"
"Không biết." Sở Ca nhìn cô ta một cái, thái độ lạnh nhạt.
Tần Chuẩn chưa gửi tin nhắn cho cô, cũng không gọi điện thoại cho cô. Ngày hôm qua Lục Hành Châu đuổi đến nhà cũng không nói chuyện này, cô thật sự không biết.
Cô không để ý lắm đến việc mình có được nhận vai trong 《 Lưu Quang Kiếm 》 hay không, trong tay Tần Chuẩn còn một đống kịch bản của Mộc Hạp, cô chưa kịp xem.
Cô có thể tùy ý chọn nhân vật trong máy kịch bản đó.
"Không biết sao? Trên mạng ai cũng nói cô ảnh hưởng đến nội bộ nên đã xác định nữ chính là cô, hôm qua đi thử vai chỉ cho có." Giọng điệu Triệu Tuyền vô cùng khoa trương.
Một số người khác trong phòng thay đồ nhìn sang với vẻ mặt 'Tôi cũng biết'.
"Vậy phải hỏi đạo diễn Liễu rồi, tôi chưa nghe qua chuyện này." Vẻ mặt Sở Ca không vui, "Hỏi Lục Hành Châu cũng được."
Cái gì mà xác định vai chính? Vai diễn mà cô thử vai không phải là nữ chính, mà là một vai phụ phản diện hơi nặng kí, tin tức truyền đi kiểu gì vậy?
"Hỏi tôi cái gì?" Âm thanh Lục Hành Châu từ ngoài cửa truyền tới, giọng nói trầm thấp hơi mang ý cười, "Muốn biết cái gì, bây giờ có thể hỏi."
Sở Ca nhướng mi, hờ hững nói: "Trên mạng nói tôi ảnh hưởng đến nội bộ để được vai nữ chính của 《 Lưu Quang Kiếm 》 có phải không?"
"Không, chuyện này tôi sẽ trả lời sau." Nụ cười trên mặt Lục Hành Châu đông cứng lại, nhận thấy cô ăn mặc rất bình thường, anh lại cảm thấy buồn cười, "Buổi phỏng vấn sắp bắt đầu, chuẩn bị đến phòng phát trực tiếp."
Sở Ca thực sự không có ý thức của một nữ diễn viên chút nào.
Trong loại phỏng vấn này, cư dân mạng ngoại trừ nhìn khuôn mặt của họ qua máy quay cá nhân, còn xem cách phối trang phục của họ.
Dù gì bây giờ cô cũng có chút quan hệ với nhà họ Chung, đã mặc áo sơ mi trắng với quần jean rồi, còn không có đồ trang