Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Sở Ca mệt mỏi không muốn động, mặc cho bánh bao nhỏ kéo tay một hồi mới mò qua lấy điện thoại, không thèm nhìn, nhận máy, "Xin chào, tôi là Sở Ca."
Khoảng thời gian này điện thoại của cô rất yên lặng, bố mẹ bên kia toàn là cô gọi, bọn họ rất ít khi chủ động liên lạc với cô.
Chuyện làm ăn có đã Tần Chuẩn, phóng viên không biết số điện thoại của cô.
Vì vậy rất ít người gọi cho cô.
Trong nháy mắt, đột nhiên cô nghĩ tới Lý Trường Phong, nhanh chóng ngồi dậy.
"Chào cô Sở, tôi là Lý Trường Phong, người phụ trách trường hợp của bé An, sáng hôm nay, chúng tôi đã nhận được chuyển phát nhanh quốc tế từ bố mẹ của bé An, nếu cô có thời gian hãy đến cục cảnh sát một chuyến." Giọng của Lý Trường Phong có hơi nặng nề, "Không phải tin tức tốt."
"Nửa tiếng sau tôi sẽ đến." Sở Ca nói xong cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn bánh bao nhỏ ngồi kế bên.
Không phải tin tức tốt?
Xem ra, cuối cùng bố mẹ bé An cũng lựa chọn bỏ rơi cậu.
Cô mím chặt môi dưới, vươn tay xoa đầu cậu bé, không nói lời nào.
Có tin tức của bố mẹ ruột, vậy cậu bé không có quan hệ với nhà họ Chung, không biết ông cụ Chung có cho cậu bé ở lại nữa không?
Với tình hình kinh tế hiện tại, cô không đủ khả năng để nuôi một đứa trẻ.
Sở Ca mãi suy nghĩ, bỗng cảm nhận được có người níu tay áo, nhanh chóng che dấu nỗi ưu từ trong lòng, vui vẻ quay mặt sang nhìn cậu bé, "Có phải bé An muốn nói gì với chị không?"
Chung Yến An gật đầu, giơ điện thoại của mình lên, để cô có thể thấy được hàng chữ trên ghi chú: Cảnh sát nói gì.
"Chú cảnh sát nói, có tin tức của bố mẹ em, chúng ta đến cục cảnh sát một chút rồi về nhà." Sở Ca mỉm cười, "Chị cũng không biết tình huống cụ thể là gì."
Tâm tư của một đứa trẻ thật ra cũng rất nhạy cảm.
Chắc cậu bé nghe được cô nói phải đến cục cảnh sát, lập tức nghĩ đến bố mẹ, còn tưởng rằng bố mẹ sẽ đến đón cậu.
Sở Ca không nói ra.
Cô không cách nào nói cho cậu bé biết, từ nay về sau, cậu bé có thể phải một mình đối mặt với mọi thứ trên đời này.
Sẽ không có bố mẹ thay cậu che gió che mưa nữa.
Chung Yến An cúi đầu, cúi đầu che giấu tất cả cảm xúc trong mắt, đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt lướt trên ghi chú, anh gõ thêm một câu: Bọn họ không cần em nữa, còn chị thì sao? Chị bỏ em ở lại cục cảnh sát hả?"
"Chị không bỏ em lại, ông nội cũng sẽ không." Sở Ca gượng cười, giơ tay làm dấu bảo anh đừng lên tiếng, mở khóa màn hình điện thoại và gọi cho ông cụ Chung.
Không biết cảnh sát bên kia có thông báo cho ông hay không, nhưng cô cũng phải báo với ông một tiếng.
Điện thoại được kết nối, giọng ông cụ tươi cười vang lên, "Chuyện lễ phục được đưa đến Hạnh Lâm đúng không, là ông chuẩn bị cho cháu đó, bé An cũng có lễ phục, cháu chọn cái nào cũng được."
"Không phải cháu muốn nói chuyện này." Sở Ca do dự một chút, khó khăn nói ra khỏi miệng, "Là bố mẹ bé An gửi thư đến cục cảnh sát Ngô Đồng, bây giờ cháu đang trên đường đến cục cảnh sát."
"Bên này ông vẫn còn đang họp, cháu có tin tức thì liên lạc với ông." Dường như ông cụ rất kinh ngạc, "Thật sự là cảnh sát nói với cháu hả, không phải là tin đồn chứ?"
"Không phải tin đồn, là thật." Sở Ca không biết nên nói cái gì cho phải, "Lát nữa có tin cháu gọi cho ông."
"Để ông kết thúc cuộc họp sớm." Ông cụ thở một hơi thật dài.
Sở Ca cúp điện thoại, cũng không khỏi thở dài.
Chung Yến An đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo cô, đôi mắt đen huyền của cậu từ từ phủ một lớp hơi nước.
"Bé An không sợ, chị sẽ thương lượng với ông nội nghĩ cách tiếp tục chăm sóc em." Trong lòng Sở Ca khó chịu muốn chết, nhưng trên mặt không dám lộ ra vẻ buồn bã.
Cậu bé không có quan hệ với nhà họ Chung.
Trước khi ông cụ có đề cập tới, sẽ sắp xếp để bọn họ đi làm giám định thân thích, nhưng sau khi xử lí tin đồn bé An là con cô, ông cụ không nói cô cũng không để ý.
Trước mắt bố mẹ của bé An xuất hiện, không biết ông cụ có còn nghĩ tới chuyện này hay không.
Hai người không có chút quan hệ nào, không thể nào có thể giống như y đúc như thế được.
Chung Yến An nhìn cô, không biết tại sao trong lòng hơi khó chịu.
Anh sắp xếp như vậy chỉ là hy vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, quả thật anh không nghĩ đến cảm nhận của cô.
"Chị không sao." Sở Ca đưa tay nhéo một cái lên má cậu bé, cố gắng xốc lại tinh thần.
Không được hù cậu bé.
Chung Yến An nhẹ nhàng gật đầu một cái, biết điều ngồi trở về.
Đến cục cảnh sát Ngô Đồng, Lý Trường Phong đang chờ cô dưới lầu, vẻ mặt xoắn xuýt.
Sở Ca lên tiếng chào hỏi, bế Chung Yến An đi tới, "Cảnh sát Lý."
"Lên lầu rồi nói." Lý Trường Phong cười, quay đầu lên lầu, "Sáng nay chuyển phát nhanh này được đưa đến, không có người nhận cụ thể nên gửi cho lãnh đạo trước, sau đó mới chuyển cho tôi."
"Trong thư nói cái gì?" Sở Ca nghiêng đầu nhìn anh ta, "Bọn họ thật sự quyết định bỏ?"
"Tôi cũng không biết nên nói với cô như nào nữa, lát nữa cô xem thì biết." Lý Trường Phong cười khổ.
Anh ta ở cục cảnh sát nhiều năm, lần đầu tiên gặp người ngang ngược như vậy.
Sở Ca xuất phát từ lòng tốt chăm sóc cậu bé, bọn họ lại xem như là chuyện đương nhiên yêu cầu cô sau này phải luôn chăm sóc bé An.
Nếu không phải bọn họ đã chạy xa, anh không ngại dành chút thời gian để bắt họ lại để nhận trừng trị của pháp luật.
"Vậy tôi không hỏi trước nữa." Trực giác của Sở Ca nói nội dung bức thư rất hủy tam quan, quyết định không hỏi tiếp nữa.
(*Hủy tam quan làm thay đổi cách nhìn của con người về thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.)
Đi lên phòng làm việc trên lầu hai, cô đặt bánh bao nhỏ xuống, cầm lấy bức thư chuyển phát nhanh từ quốc tế trong tay nữ cảnh sát, nghiêm túc nhìn xuống.
Quả nhiên cô đoán không sai, bọn họ xuất ngoại.
Ngay đúng ngày bỏ rơi bé An, hai vợ chồng bọn họ đã lên máy bay đi đến bờ đại dương bên kia.
Tin tức bên trong nước bọn họ có thấy, cũng có người nhà và thân thích liên lạc với bọn họ, nhưng trước mắt bọn họ không thể nào trở về đón cậu bé.
Bọn họ hy vọng cô tiếp tục chăm sóc bé An, đến khi bọn họ có đủ điều kiện sẽ sang đón cậu bé trở về, toàn bộ chi phí trong thời gian cô chăm sóc, bọn họ sẽ trả hết.
Sở Ca nhìn thấy câu cuối cùng trong lòng cũng buông lỏng không ít.
Bọn họ nhờ cô chăm sóc cậu bé, vẫn tốt hơn là dứt khoát bày tỏ muốn bỏ rơi cậu, mặc dù kết quả chẳng khác nhau mấy.
Không nói rõ ràng, thì vẫn còn có một chút hy vọng.
Tương lai bé An lớn lên, sẽ không đến nổi ghét bọn họ.
"Tôi không có ý kiến gì, có điều các anh phải nói rõ với công chúng, sau này tôi sẽ làm giám định thân thích với cậu bé." Sở Ca đặt bức thư xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Trường Phong, "Hoặc là các anh cứ sắp xếp cho chúng tôi làm giám định thân thích đi."
Tốt nhất là để bọn họ sắp xếp.
Như vậy sẽ không có người nói bé An là con của cô nữa, cũng không sợ có người đoán mò, nói cô thông đồng với bố mẹ bé An để lăng xê bản thân.
"Lãnh đạo của chúng tôi cũng suy nghĩ như vậy, chủ yếu là vì vụ này ảnh hưởng quá hơn, chúng ta phải xử lí cẩn thận." Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn Sở tiểu thư đã phối hợp."
"Được." Sở Ca cũng thả lỏng, quay đầu thấp thỏm nhìn bánh bao nhỏ, "Bé An, bố mẹ em nói sau này để cho em ở chung với chị, em có vui không?"
Chung Yến An phối hợp ngẩng đầu, và đôi mắt đen huyền từ từ ánh lên ý cười.
"Thật ngoan." Sở Ca đưa tay ra, nhéo một cái nhẹ lên má cậu bé, cô cũng không nhịn được cười.
Lúc Lý Trường Phong thông báo cho cô thì đã lên kế hoạch làm sao để kết thúc vụ này. Sở Ca đợi một hồi không thấy ông cụ tới, đi làm thủ tục trước, sau đó Lý Trường Phong dẫn cô và bánh bao nhỏ đến phòng giám định để lấy mẫu.
Nhanh nhất là 3 giờ có thể biết được kết quả, thông báo kết thúc vụ này sẽ được đăng lên vào buổi tối hoặc thứ hai.
Bánh bao nhỏ vô cùng dũng cảm, thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng làm việc cũng không sợ chút nào.
Trở lên xe, cô nhớ tới nhớ ông cụ đang trên đường đến cục cảnh sát thì sao, liền gọi cho ông ấy.
Điện thoại được kết nối, giọng nói mệt mỏi của ông cụ truyền đến, "Ông đến cục cảnh sát rồi, các cháu cứ về Hạnh Lâm trước đi, ông sẽ đến gặp bé An sau."
"Vâng, gặp lại sau." Sở Ca biết ông rất thất vọng nên không nói nhiều.
Ông ấy rất thích bé An, ông đối xử với cậu bé như một đứa cháu cố.
Bố mẹ của bé An xuất hiện, có chứng cứ đầy đủ, chắc trong lòng ông ấy rất khó chịu khi thấy được.
Đối với ông ấy mà nói bây giờ Chung Yến An là toàn bộ hy vọng của ông ấy.
Điều ông ấy hy vọng nhất là cháu trai mình có thể đứng dậy được, dù không đứng dậy được thì cũng phải sống giống như một người bình thường, lấy vợ sinh con.
Sở Ca lắc lắc đầu không suy nghĩ chuyện này nữa.
Chung Yến An cau mày, từ từ ăn kem như đang nuốt phải độc vậy.
Sau khi xảy ra tai nạn, anh không thể ăn đồ ngọt dù chỉ một chút.
Mỗi lần ăn sẽ ói.
Trở lại Hạnh Lâm, phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa.
Sở Ca không có cảm giác ngon miệng, công thêm ông cụ nói muốn tới đây, dặn dò dì giúp việc một tiếng, dẫn bé An lên phòng khách xem ti vi.
Chung Yến An thấy cô vẫn không vui, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gõ một hàng chữ: Em sẽ ngoan, sẽ không làm phiền chị đâu, chị đừng bỏ em.
Chắc cô đang lo cho tinh thần của ông nội.
Anh đã sắp xếp xong tất cả, tối nay ông nội sẽ nhận được tin của anh.
"Chị sẽ không bỏ em, em yên tâm." Sở Ca ngã ra ghế sô pha, tựa lưng nhìn anh, "Chị đang lo ông Chung sẽ buồn, ông ấy chỉ có một người cháu trai, nhưng hình như cái chú đó không tốt tính, chú đó không quan tâm ông cụ."
Chung Yến An chột dạ cúi đầu, tiếp tục gõ một câu: Có thể chú đó không nghĩ như thế thì sao? Em không ghét bố mẹ, chú đó cũng không ghét ông, ông rất tốt.
"Chỉ mong là như vậy." Sở Ca bị lười nói của cậu bé làm cho chọc cười, tinh thần phấn chấn lên không ít, "Sau khi ghi hình xong chương trình thực tế, chị sẽ tìm cho em một nhà trẻ để em có thể chơi chung với bạn cùng lứa."
Chung Yến An: "..."
Anh không muốn đi nhà trẻ.
Ở chung một chỗ với đám con nít , anh không đảm bảo sẽ không hù bọn chúng.
"Nhà trẻ rất vui." Sở Ca thấy cậu bé mất hứng, đoán có thể đã gặp chuyện không vui ở nhà trẻ, lại đau lòng cho cậu bé.
Thật đáng thương.
Chung Yến An lắc đầu, mãnh liệt tỏ ý mình không muốn đi.
Sở Ca định dùng lời nói để khuyên cậu bé thì Trần Kiền lái xe vào trong sân, đi theo chiếc xe của ông ấy còn có hai chiếc SUV.
"Chị đi xem có chuyện gì." Cô