Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Sở Ca đi theo Trần Kiền lên lầu, lại không nhịn được thán phục.
Tiền của nhà họ Chung nhiều vượt sức tưởng tượng của cô, tay vịn cầu thang được làm từ gỗ huỳnh đàn* thượng hạng, tranh vẽ treo trên trường, bức nào cũng là hàng thật.
(*Gỗ huỳnh đàn là loại gỗ nổi tiếng đắt giá vì được vua chúa Nhà Minh và Nhà Thanh rất thích sử dụng làm đồ nội thất cung đình, gỗ rất thơm và màu đẹp bóng nên rất quý, loài này chỉ có ở Hải Nam, Trung Quốc và Bắc Bộ Việt Nam, loại đắt nhất 21 triệu/kg)
Khi còn bé Chung Yến An sống ở đây, chắc cảm thấy rất ngột ngạt.
Lúc cô vào cửa đã cảm thấy người giúp việc ở đây cũng rất cẩn thận, quy củ, khác xa với vẻ thoải mái khi ở Hạnh Lâm.
Giống như ai cũng sợ đụng hư mấy thứ đồ cổ này, cũng sợ ông cụ.
"Cô chủ, bên này." Trần Kiền thấy vẻ mặt cô cứng ngắc, bèn cười giải thích, "Ông cụ nói với mọi người tối nay cậu chủ sẽ trở lại nên mọi người mới khẩn trương như vậy, bình thường không có như vậy đâu."
"Vậy tính cách của anh ấy rất tệ sao?" Sở Ca hỏi theo bản năng, "Tất cả mọi người đều sợ anh ấy."
"Cũng không phải là tệ, chỉ là có hơi cô độc, rất dễ nóng nảy." Trần Kiền cười gượng, "Cô chủ cứ yên tâm, cậu ấy nổi giận cũng sẽ không nhắm vào cô đâu."
Sở Ca gật đầu, im lặng không hỏi nữa.
Trong nguyên tác lúc Chung Yến An nổi giận, sẽ không thường xuyên tấn công người khác bừa bãi, còn ai làm trái ý thì phải đợi vận xui từ anh ta.
Thư phòng của ông cụ ở cuối cùng của tầng 2, rất nhanh cô đã đi đến trước cửa.
Sở Ca quay đầu nói cảm ơn với Trần Kiền rồi giơ tay lên gõ cửa, "Ông Chung, cháu là Sở Ca."
"Tiểu Ca tới rồi hả? Vào đi." Âm thanh của ông cụ từ bên trong truyền ra, giọng nói khàn khàn mang vẻ mệt mỏi vô lực.
Sở Ca nghiêng đầu nhìn Trần Kiền, đưa tay đẩy cánh cửa đang khép hờ đi vào.
Ông cụ ngồi phía sau bàn đọc sách, nắng chiều chiếu vào bàn làm việc qua cửa sổ, để lại một vầng sáng ngay ngắn, sáng sủa, khuôn mặt ông ẩn sau vầng sáng đó, vẻ mặt già nua, mệt mỏi.
"Ông ơi?" Sở Ca cúi đầu, kéo ghế đối diện bàn đọc sách ngồi xuống, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tối nay Yến An sẽ không trở về, đây là thư nó kêu Hà Sâm đưa tới." Ông cụ cầm bức thư trên bàn đưa cho cô, "Cháu xem đi."
Sở Ca sợ run lên, lúc này mới chú ý tới trong thư phòng còn có một người.
Hà Sâm ngồi trên chiếc sofa đơn đối diện bàn đọc sách với khuôn mặt lạnh lùng, gần như hòa quyện thành một màu với rèm cửa màu xám.
Cô dời mắt, nhận lấy bức thư ông cụ đưa.
Là thư tay, vô cùng có thành ý, chữ viết cũng rất dễ nhìn.
Trong thư Chung Yến An viết, anh ta đã liên lạc với một bệnh viện và đang tiến hành chữa trị, hy vọng ông cụ không đi tìm anh ta, sau khi kết thúc chữa trị dù là được chữa khỏi hay không, anh ta cũng sẽ gửi thư tới.
Ngoài ra, cổ phiếu công ty chắc chắn sẽ bị biến động khi anh ta mất tích, cho nên có thể cân nhắc sắp xếp cho anh ta một vị hôn thê. Cô vô cùng phù hợp với điều kiện làm vị hôn thê của anh ta, nếu ông cụ định cho cô cổ phần thì nên cho nhiều một chút.
Chờ đến khi anh ta chữa trị xong sẽ ra mặt giải trừ hôn ước, sẽ không làm khó cô.
Khóe miệng Sở Ca co giật, trả thư lại, lúng túng không biết phải nói cái gì cho phải.
Chung Yến An rất hiểu ông cụ, căn bản không quan tâm đến lời uy hiếp của ông cụ.
Ông muốn cho cô cổ phiếu, vậy thì cho nhiều một chút.
"Trong thư nó nói cũng có lý, cháu cứ suy nghĩ xem cháu có đồng ý không." Ông cụ rũ mặt xuống, cố gắng che giấu kích động trong mắt, "Dưới trướng Sang Thiêm có ba công ty đại chúng, tin tức Yến An mất tích khi bị bệnh nặng truyền đi, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty."
Sở Ca im lặng.
Yêu cầu này hơi vượt quá sức chịu đựng của cô.
Hà Sâm nhướng mày, không lên tiếng.
Chung Yến An đang ở bên cạnh Sở Ca, anh vẫn không chắc liệu đó có phải là đứa trẻ giống Chung Yến An khi còn nhỏ hay là một danh tính khác hay không.
Anh không có ý định tìm hiểu kỹ.
Đột nhiên Chung Yến An rời đi chắc chắn sẽ có lí do của cậu ấy, nếu biến mất như vậy có thể khiến cậu ấy hồi phục lại bình thường, thì anh sẽ phối hợp vô điều kiện.
Không ai hiểu rõ hơn anh, mấy năm nay Chung Yến An đã chịu đựng đau đớn như thế nào.
Cũng không ai biết tại sao cậu ấy chỉ nhớ đã xảy ra tai nạn, nhưng không nhớ được chi tiết. Cậu ấy luôn trừng phạt bản thân mình, thậm chí đến mức phát bệnh.
Hà Sâm nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, anh gặp ác mộng đến mức nổi điên mất kiểm soát, nhắm chặt hai mắt.
Mấy năm nay, vô số bác sĩ đến khám chữa bệnh để Chung Yến An có thể nhớ được chi tiết vụ tai nạn, nhưng tất cả đều thất bại.
Sau lần gặp ác mộng đó, Chung Yến An bắt đầu đi học, cũng dạy kèm anh học, giống như đã trở lại bình thường.
Nhưng thật ra thì không.
Cậu ấy đã cố gắng che đậy toàn bộ đoạn kí ức đó, không ngừng nói với anh, cậu ấy bị liệt chân, cậu ấy là đồ bỏ đi.
Chỉ có như vậy, cậu ấy mới có dũng khí sống tiếp.
Thư phòng im ru, bầu không khí nghiêm trọng.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ve đang kêu râm rang, còn có chim đậu trên bệ cửa sổ, không coi ai ra gì mà chải chuốt bộ lông của mình.
Sở Ca nhìn ông cụ một chút, lại nhìn sang bức thư, chân mày nhíu chặt lại, đưa tay cầm bức thư đọc kĩ lại một lần nữa.
Tất cả danh tiếng bây giờ của cô đều phụ thuộc vào nhà họ Chung.
Nếu cô muốn kiếm tiền mua nhà trong vòng hai năm, tốt nhất nên giữ mối quan hệ này với nhà họ Chung, không vạch rõ quan hệ thật sự. Đồng thời nhà họ Chung bên này sẽ giúp cô che giấu và cho cô nhiều tài nguyên hơn.
Coi như đôi bên cùng có lợi.
Cô đã coi xong kịch bản của Mộc Hạp, một người không biết gì nhiều về giới giải trí như cô cũng biết được những kịch bản này được đầu tư rất nhiều chất xám.
Tùy tiện chọn một bộ, không hẳn có thể một bước lên mây nhưng chắc chắn có thể đạt được thành công nhất định.
Sở Ca đặt thư về vị trí cũ, khẽ gật đầu, "Cháu đồng ý, nhưng cháu không muốn công bố chuyện này bây giờ. Có thể đăng tin chuyện đính hôn, nhưng không chỉ đích danh cháu, cháu còn phải giải thích bố mẹ trước, cháu không muốn bọn họ hiểu lầm."
"Được, cứ dựa theo yêu cầu của cháu mà làm." Ông cụ cầm bức thư lên, hai tay run rẩy không ngừng, "Cảm ơn cháu tiểu Ca."
Chắc chắn Yến An thích Sở Ca, nhất định nó sẽ trở về.
Nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ nó chưa đối xử tốt với bất cứ cô gái nào.
Gò má Sở Ca hơi nóng lên, "Không cần cảm ơn, ông cũng giúp cháu rất nhiều."
Thật ra thì cô cũng không làm gì.
Trước mắt tình trạng của bố càng ngày càng có tiến triển, bác sĩ nói quan sát thêm tầm một tuần nữa sau đó làm kiểm tra để làm phẫu thuật.
"Đứa bé ngoan." Ông cụ bình tĩnh lại, ánh mắt hiện lên ý cười, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Sâm, "A Sâm, cháu dẫn Tiểu Ca đi chụp mấy tấm hình đi, để sau này cung cấp cho truyền thông."
"Vâng." Hà Sâm đứng lên, thái độ khách khí nhìn Sở Ca, "Cô Sở, mời cô đi cùng tôi."
Sở Ca cười, đi ra ngoài cùng anh ta.
Trần Kiền chờ ở ngoài cửa, thấy bọn họ đi ra, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, "Ông cụ đã khỏe chưa?"
Sau khi ông cụ nhận được thư của cậu chủ Yến An, sắc mặt lập tức khó coi.
"Chú Trần, chú đẩy xe lăn của ông chủ ra ngoài vườn hoa giúp cháu, cháu đi thay quần áo." Hà Sâm nhìn vào mắt của ông ấy, ung dung giải thích, "Lát nữa cháu chụp mấy tấm hình, ông cụ không sao lát nữa ông sẽ xuống."
"Được, chú chuẩn bị ngay." Trần Kiền nghe ông cụ không sao, trong nháy mắt thở phào, quay sang nhìn Sở Ca, "Bé An rất ngoan, cậu bé đang xem ti vi ở dưới lầu."
"Cảm ơn." Sở Ca cười, gật đầu với Hà Sâm, vén váy lên bước xuống lầu.
Hà Sâm đưa mắt nhìn cô đi xuống cầu thang, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Chung Yến An: Cô ấy đồng ý.
Chung Yến An trả lời rất nhanh: Biết.
Hà Sâm cất điện thoại, mặt mũi đang căng thẳng cũng thả lỏng, quay đầu đi vào phòng thay quần áo.
Sở Ca trở lại phòng khách, bánh bao nhỏ ngồi trên xe lăn, đang tập trung tinh thần coi phim hoạt hình, ngay cả tiếng bước chân của cô cũng không nghe được.
Cô cười, đi đến ngồi kế bên cậu bé: "Bé An, có phải phim hoạt hình ở nhà ông hay hơn không?"
Chung Yến An quay đầu, cong môi lắc đầu.
"Lát nữa chị đi chụp hình với chú Hà Sâm, em ngồi ở đây một mình phải nghe lời." Sở Ca nghiêng người qua, nhỏ giọng giải thích bên tai anh, "Chị sẽ không đi lâu đâu, chậm nhất là mười phút thôi."
Chỉ là chụp hình để đưa cho truyền thông thôi, cô với Hà Sâm cũng không lộ mặt.
Còn phải giải thích với bố mẹ, thật ra không đính hôn thật sự, chỉ là hỗ trợ cho công việc của cô.
Chung Yến An đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của cô, giơ điện thoại trong tay mình lên, ghi chú có vài dòng chữ: Em sẽ nghe lời, chị không cần lo lắng.
Sở Ca cười gật đầu.
Đợi tầm năm phút, Hà Sâm đã thay quần áo đi xuống lầu cùng với ông cụ, sắc mặt thoải mái hơn vừa nãy rất nhiều.
Sở Ca đứng lên, ngẩng đầu nhìn bọn họ cười hỏi, "Bây giờ chụp?"
"Bây giờ chụp đi, tranh thủ trời bên ngoài không quá tối cũng không quá sáng." Ông cụ nở nụ cười trên môi, "Bé An có muốn tới xem không."
Chung Yến An lắc đầu.
Chụp hình cũng là kế hoạch của anh, nhưng anh không muốn nhìn Sở Ca chụp hình chung với người đàn ông khác, dù người đó là Hà Sâm.
Anh không thể ở quá gần Hà Sâm, rất dễ bị cậu ấy nhìn ra.
"Không sao, chúng ta sẽ chụp nhanh thôi." Ông cụ gật đầu, kêu Sở Ca ra vườn hoa.
Trần Kiền chuẩn bị xe lăn xong, nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh cũng lắp thêm một chiếc máy.
Hà Sâm ngồi vào xe lăn, để lộ ra một nửa khuôn mặt không rõ ràng, ngẩng đầu nhìn Sở Ca.
Sở Ca cúi đầu đối mặt với anh ta, cũng chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp lại.
Bức ảnh thứ hai ông cụ cũng đi vào, khác với Sở Ca và Hà Sâm chỉ để lộ nửa khuôn mặt, ông cụ chụp chính diện.
Chụp hình xong, xác định không ai có thể nhận ra, Hà Sâm rời đi trước.
Sở Ca trở lại phòng khách, khách mời ông cụ mời lần lượt đến.
"Tiểu Ca, giúp ông đi tiếp khách." Ánh mắt ông cụ từ ái, "Đều là người trẻ tuổi, cháu không cần ngại."
"Vâng." Sở Ca cười gật đầu.
Chung Yến An nắm chặt quả đấm vừa buông lỏng, kiềm chế cơn đau đang không ngừng dâng lên.
Sẽ có một ngày, anh sẽ tự mình đứng bên cạnh Sở Ca.
Xe ngoài cửa dừng lại, Thẩm Tiêu bước xuống xe, âu phục thủ công màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng, không cài hai cúc áo trên cùng, cả người mang theo vẻ lười biếng thản nhiên, vừa tao nhã vừa quyến rũ.
Sở Ca thờ ơ liếc nhìn, thầm nghĩ đúng là nam chính trong sách, giá trị nhan sắc cao đến không còn lời gì để nói.
Thẩm Tiêu cũng tỉnh rụi quan sát Sở Ca.
Chiếc váy đen ngang vai làm cho làn da của cô trắng hơn, khuôn mặt thanh tú được trang điểm lên, xinh đẹp đến mê hồn.
Cô đứng kế bên ông cụ Chung, cho dù là khí chất hay hành động, đều khiến người khác thấy hâm mộ.
Cho dù là diễn cũng làm cho người khác tin tưởng cô thật sự là tiểu thư của nhà họ Chung.
"Tiểu Ca, đây là cháu trai của bạn cũ ông nội, Thẩm Tiêu." Ông cụ nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ làm quen, "Thẩm Tiêu, đây là Sở Ca."
Sở Ca vờ như không biết anh ta, mỉm cười đưa tay ra, "Chào anh."
"Chào cô." Thẩm Tiêu cũng đưa tay ra nắm lấy tay cô rồi nhanh chóng buông ra.
Hôm nay ánh mắt của cô nhìn anh rất bình thường.
"Ông mở tiệc chào mừng con cháu về nhà, mà không mời tôi, thật hết nói nổi với ông." Tiếng cười sảng khoái của ông cụ phát ra từ trong xe của Thẩm Tiêu.
"Tôi không mời, ông không biết tự tới sao." Ông cụ Chung cũng cười, "Có thể tìm được Tiểu Ca, chính là tâm nguyện của đồng đội cũ của tôi, chứ tôi làm gì có cháu gái."
Ông cụ trong xe bước xuống, vẻ mặt tươi cười, "Là chuyện tốt, cho nên tôi sẽ làm khách không mời mà tới."
Ông cụ Chung gật đầu, cười nói với Sở Ca: "Tiểu Ca, đây là ông Thẩm, một người bạn cũ của ông."
"Chào ông Thẩm." Sở Ca khôn khéo chào hỏi.
"Con bé này thật xinh đẹp." Ông Trầm cười vui vẻ nhìn Sở Ca, "Trông rất nhã nhặn, khí chất xinh đẹp."
Gò má Sở Ca hơi nóng lên.
Được người khác khen trước mặt như vậy, cô có cảm giác như trở về lúc còn bé.
Thẩm Tiêu nhìn thấy cô đỏ mặt, khóe miệng cong lên.
Cô là diễn viên, lẽ ra miễn nhiễm với những lời hoa mỹ