“Khuôn mặt v-line vừa thon, vừa dài, quá đẹp.”
Ngay lúc này, Tô Dương hưng phấn nói: “Vương Phú Quý, trong vòng ba phút, tôi muốn có được toàn bộ thông tin của cô ấy!”
“Yên tâm đi Tô đại thiếu gia, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tối nay sẽ đem cô ấy mang về tận giường của anh.” Vương Phú Quý trả lời.
“Hừ!”
Lý Phi Tuyên hừ lạnh lùng một tiếng, ngay lập tức trên khuôn mặt lộ ra vẻ ghê tởm, nghiến răng nói: “Suýt chút nữa tôi đã tin lời của anh, chó thì mãi cũng không thể thay đổi được việc ăn phân.”
“Chết tiệt!”
Tô Dương giờ mới phản ứng lại, nhất thời cười khổ.
Mẹ kiếp.
Phản xạ có điều kiện thôi.
Anh đã dung hợp những kí ức của Tô đại thiếu gia nhưng trong nháy mắt cũng khó tránh phản ứng không khớp với Tô đại thiếu gia.
Không trách tôi đây được, Tô Dương tôi đúng là người tốt mà!
“Vợ à, anh đây là phản xạ có điều kiện, em phải tin anh.” Tô Dương vội vàng giải thích.
“Tôi tin cái đồ quỷ nhà anh ý! Lý Phi Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Tô Dương, nghiến chặt răng nói: "Vừa rồi anh mới nhìn thấy vớ đen thì mắt cứ nhìn chằm chằm vào, bây giờ còn giải thích cái gì nữa?".
“Cái này....”
Tô Dương dứt khoát dang tay ra, nhún vai một cách bất lực: “Được thôi, anh thừa nhận anh thực sự thích xem vớ đen.”
“Con người có thất tình lục dục, đều thích những thứ đẹp đẽ, đây là bản năng của loài người.”
Lý Phi Tuyên lạnh nhạt nhìn Tô Dương nói với giọng điệu lạnh lùng: “Một học sinh lười biếng như anh, cũng biết thất tình lục dục sao?”
“Đó là điều đương nhiên rồi.”
“Anh nói xem, thất tình là cái gì, lục dục là cái gì?” Lý Phi Tuyên lạnh lùng nói, cô biết Tô Dương không thể trả lời được, cố ý làm anh ấy khó xử.
Nhưng.
Lý Phi Tuyên đã phải thất vọng rồi.
Tô Dương cười nhẹ nói: “Thất tình, vui vẻ, tức giận, u sầu, nhớ nhung, đau buồn, sợ hãi, kinh sợ, mỗi một từ thể hiện một cảm xúc.”
Lý Phi Tuyên có chút bất ngờ, hỏi tiếp: “Thế lục dục là gì?”
“Lục dục là sáu loại ham muốn, lần lượt là ham ăn, ham muốn tình dục, ham muốn chiếm hữu, ham muốn khao khát, còn có một cái nữa là tính...! khụ khụ, vợ à, em hiểu đó.” Nói đến đây, Tô Dương cười đầy ẩn ý.
“Anh, anh không biết xấu hổ à, anh vì cái tính này, nên mới thích xem vớ đen phải không!”
Lý Phi Tuyên đỏ bừng mặt, xấu hổ lùi xuống một bước, nhìn ánh mắt của Tô Dương tràn đầy sự tức giận, sau đó nói: “Không phải là lục dục sao, anh mới nói được năm cái, vẫn còn một cái, không nói được phải không!”
“Anh biết, một cái cuối cùng...!cách nói này rất nhiều, anh tương đối thích một cách nói trong số đó.”
Tô Dương trầm lặng nói: “Cái cuối cùng, là một loại dục vọng ẩn dấu rất sâu trong đáy lòng của mỗi con người.”
“Loại ham muốn này, có thể sẽ quấy rầy đến loại ham muốn khác, ví dụ anh rất muốn ăn sườn xào chua ngọt, nhưng gần đây anh đang giảm cân, cho nên anh đã dừng sự ham ăn lại.”
Tô Dương tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Còn ví dụ như, anh thấy biển, thì cảm thấy bãi biển này thật là đẹp, anh rất muốn xuống đó bơi, nhưng anh không biết bơi, thế nên anh liền dừng cái ham muốn đó lại.”
“Lại ví dụ, cô gái vừa mang vớ đen lúc nãy rất đẹp, dáng người cũng gợi cảm, anh quả thực rất thích, nói đơn giản chút, anh muốn ngủ với cô ấy, nhưng...”
Lúc này.
Tô Dương lại gần Lý Phi Tuyên, trìu mến nhìn về phía đối phương, nói với giọng nhỏ nhẹ: “Anh đột nhiên nhớ đến em, cũng đành phải dừng cái ham muốn này lại.”
Đột nhiên nghĩ đến em, cũng đành dừng cái ham muốn này lại.
Trước mặt thì khoác loác nhiều như vậy, là chỉ để lấy ví dụ, tôn lên câu nói này, hiệu quả rất cao nha!
Đúng như dự đoán.
Lý Tuyên Nghi nghe đến câu cuối cùng, nhìn sang ánh mắt của Tô Dương đột nhiên ngơ người ra, khóe miệng không thế không nhếch lên, trong lòng ngay lập tức phát sinh ra loại cảm tình vô tận với Tô Dương.
“Anh nói láo, tôi với anh không có quan hệ gì cả, anh muốn làm gì thì làm đi!”
Hai bên gò má Lý Phi Tuyên nóng bừng lên, nói lại một câu, xấu hổ chạy vào trong trường học.
“Vợ à, em ở lớp mấy, khoa nào vậy, anh bớt chút thời gian rảnh đến tìm em chơi chút.” Tô Dương vội vội vàng vàng nói.
“Lớp 8, khóa 21, khoa tài chính.”
Lý Phi Tuyên ngọt ngào đáp, bóng dáng rất nhanh đã biến mất tiêu rồi.
“Khoa Đông y.”
Tô Dương âm thầm nhớ.
“Vãi chưởng!”
“Đột nhiên nghĩ đến em, cũng đành dừng cái ham muốn này lại..”
Lúc này, Vương Phú Quý bên cạnh khâm phục nói: “Tô đại thiếu gia, anh biết tán tỉnh quá nha, người em trai này càng ngày càng phục anh rồi đấy, nếu em là phụ nữ nhất định