Sau khi rời khỏi thành trì ở biên giới, Tô Thương lái chiếc xe Jeep kia trực tiếp chở Tô Dực Cân và Bạch Miêu đi tìm Lưu Huy.
Bây giờ đã là bốn, năm giờ sáng rồi, ở đường chân trời đã lộ tia sáng màu trắng bạc, báo hiệu trời sắp sửa sáng lên.
Đến lúc đó, Tô Thương sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, bắt buộc phải tìm một nơi an toàn và yên tĩnh mới được.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tô Thương gặp được Lưu Huy ở nơi tách nhau ra trước đó.
"Tô thiếu gia.
"
Lưu Huy chào hỏi cung kính trước, rồi mới tò mò hỏi: "Cậu đã tìm thấy chiến thần Dực Cân rồi sao?"
"Ừm, chị ấy bị thương rất nặng, đang nằm ở trong xe.
" Tô Thương từ tốn nói.
Lưu Huy liếc mắt nhìn xe Jeep một cái, sau đó thức thời nói: "Tôi sẽ sắp xếp mấy bác sĩ giỏi nhất ở mấy tỉnh lân cận, mời bọn họ trị liệu cho chiến thần Dực Cân.
"
"Không cần đâu, tôi đã cứu chữa xong rồi, một đến hai ngày sau chị ấy sẽ tỉnh lại thôi.
"
Tô Thương ngăn cản, sau đó dặn dò nói: "Lưu Huy, tìm cho tôi một chỗ yên tĩnh, tôi muốn tu luyện.
"
"Vâng.
"
Vẻ mặt Lưu Huy tràn đầy kính nể đáp lại: "Chợ đen Cửu Môn ở thành phố phía đông biên giới ở ngay gần đây, tôi khá quen biết bọn bảo vệ nơi đó, để tôi đưa cậu đi.
"
"Được.
"
Tô Thương gật đầu, sau đó cõng chị gái lên đi theo Lưu Huy rời khỏi hiện trường.
Bạch Miêu đi theo sát đằng sau.
Cũng không lâu lắm, đoàn người đã đến nơi.
Chợ đen Cửu Môn ở đây có bố cục xây dựng cơ bản giống y hệt chợ đen Cửu Môn ở Giang Bắc.
Tô Thương tìm một cái phòng cho Tô Dực Cân trước, để chị gái nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Tuy thương thế của Tô Dực Cân khá nặng nhưng không ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể, Tô Thương đã đưa linh khí vào trong cơ thể cô ấy, hoàn toàn có thể hồi phục lại được như lúc đầu.
"Không ngờ cảnh giới của chị gái đã là tông sư trung kỳ rồi, thiên phú này đúng là không tồi, sau này sẽ còn phát triển rất lớn nữa.
"
Tô Thương nhìn chị gái đang mê man trên giường, nở một nụ cười bên khoé miệng, sau đó nói: "Chẳng qua trên chiến trường vẫn rất nguy hiểm, thực lực này rõ ràng không đủ dùng mà.
"
"Chị gái, chị bảo vệ em 20 năm rồi, bây giờ đến lượt em bảo vệ chị.
"
Tô Thường mỉm cười, sau đó điều động linh khí quanh thân chuyển hết sang cơ thể chị gái.
Bây giờ.
Tô Thương có thể giúp người luyện võ cảnh giới hoá kình đột phá dễ như trở bàn tay, chỉ cần một ít linh khí là làm được rồi.
Có điều đối mặt với võ đạo tông sư thì anh phải tiêu hao một lượng linh khí lớn, nhất là trước mắt chị gái còn là tông sư trung kỳ, muốn đột phá tiếp cần rất nhiều năng lượng.
Nhưng Tô Thương tin chắc rằng nếu mình chuyển hết toàn bộ linh khí cho chị gái, chỉ dựa vào thiên phú của chị gái, chắc chắn có thể đột phá lên tông sư hậu kỳ, thậm chí còn có cơ hội đặt chân lên tông sư đỉnh phong.
Chân khí và linh khí khác nhau một trời một vực, để so sánh thì linh khí bá đạo và cường hãn hơn nhiều.
Nên đá năng lượng trong linh khí đến cả người luyện võ cường đại cũng không dám hấp thu bừa bãi.
Người tu chân bình thường cũng không thể đưa linh khí của mình vào cơ thể người luyện võ được.
Bởi vì linh khí bá đạo sẽ phá huỷ gân mạch, đan điền của người tiếp thu nó, hoàn toàn phản tác dụng.
Nhưng Tô Thương thì khác, đời trước của anh là Huyền Thiên Tiên Đế, biết một số bí pháp nên mới có thể làm cho linh khí trở nên ôn hoà, dễ hấp thu hơn.
Còn một điều nữa.
Cho dù bây giờ linh khí trong người Tô Thương có dồi dào bao nhiêu thì sau khi trời sáng, thì tất cả linh khí trong cơ thể anh đều sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, khí huyết hao tổn.
Để linh khí biến mất một cách vô ích như vậy, chi bằng tạo phúc cho chị gái.
Nửa tiếng trôi qua, tất cả linh khí trong cơ thể Tô Thương đều tiến vào cơ thể của chị gái.
Lúc này.
Vẻ mặt Tô Thương tái nhợt, anh cực kỳ yếu ớt, linh khí bên trong đan điền đã biến mất hoàn toàn.
"Chị gái, cơ hội em đã cho chị rồi, còn lại phải xem thiên phú của chị.
"
Tô Thương lau mồ hôi trên trán, nở một nụ cười bên khoé miệng.
Sau đó, anh đẩy cửa đi ra ngoài, Lưu Huy và Bạch Miêu đều đang ở ngoài cửa.
"Lưu Huy, sắp xếp người chăm sóc Tô Dực Cân cho tốt.
"
Tô Thương nhìn về phía Lưu Huy, yếu ớt nói: "Mặt khác, tìm một căn phòng trống khác ở đây cho tôi, và không nên cách xa phòng của Tô Dực Cân quá.
"
"Vâng!"
Lưu Huy đáp lại, nói tiếp: "Tô thiếu gia, căn phòng bên cạnh cũng đang trống, cậu có thể nghỉ ngơi ở đó.
"
"Ừm, làm phiền anh rồi.
"
Tô Thương gật đầu, lúc này hậu di chứng của huyết tế bỗng ập tới, anh bỗng phun ra một ngụm máu, bèn dặn dò nói: "Bạch Miêu, mấy ngày tiếp theo không được để bất cứ kẻ nào đến gần phòng của tao, nhớ kỹ, bất cứ kẻ nào!"
"Tuân lệnh, chủ nhân!" Bạch Miêu đáp lại.
"Tô thiếu gia, cậu không sao chứ?" Lưu Huy đứng cạnh ân cần hỏi han.
"Một vết thương nhỏ mà thôi, không đáng để lo.
"
Tô Thương thuận miệng đối phó, sau