Giờ này phút này.
Thành phố nước Hoa, phủ thân vương.
Một người đàn ông trung niên mặt mũi anh tuấn uy vũ, đứng chắp tay lại, ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía mặt trời mọc, không biết là mừng hay lo.
Phía sau ông ấy, một tên binh lính đến báo tin, quỳ một nửa xuống đất, tư thế một mực cung kính.
Trong căn phòng, cực kỳ yên tĩnh, im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Trạng thái này duy trì thêm vài phút đồng đồ, người đàn ông trung niên bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
"Ha ha, cũng được, bây giờ quận năm cùng mười chín quốc gia đã bắt đầu rục rịch, ý đồ thay đổi kết cấu thiên hạ, quy định trên tông sư không được tham chiến thì chắc chắc cũng không giữ được quá lâu đâu.
"
Trên mặt người đàn ông trung niên nở một nụ cười, lẩm bẩm một mình nói: "Huống hồ, lần này là nước D làm trái với quy định trước, nếu truy cứu đến cùng thì nước D cũng sẽ phải chịu sự khiển trách của quận năm cùng mười chín quốc gia.
"
"Nếu không ngoài dự đoán của mình, nước D cũng sẽ không hướng quận năm cùng mười chín quốc gia vạch trần chuyện này đâu, nước Hoa mình chỉ cần cứ xem như không biết chuyện gì là được.
"
Người đàn ông trung niên khí chất nho nhã, toàn thân mặc đồ trắng, rất có khả năng lập chiến lược và phong thái chiến thắng ngàn dặm.
"Vương gia, người tên Tô Huyền Thiên đó xử lý như thế nào?" thuộc hạ bên cạnh dò hỏi.
Người đàn ông trung niên này khí phách bất phàm, là em trai ruột của vua hiện tại, Long Từ Hành, phong tước là bình thân vương.
Bình thân vương Long Từ Hành, bây giờ thống lĩnh ba quân nước Hoa, là người đáng tin tưởng nhất của vua, sức ảnh hưởng ở nước Hoa khiến cho người khác rất kinh ngạc.
Ông ấy ra lệnh một tiếng, có thể điều động cả trăm vạn tướng sĩ, quyền hành cao ngút trời, có mười vị tướng dưới quyền chỉ huy của anh ấy, Tô Dực Cân là một trong số đó.
"Tô Huyền Thiên! "
Lúc đó, nghe thấy thuộc hạ hỏi, Long Từ Hành trầm tư một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Người này không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã chạm đến ngưỡng cửa địa tông, thiên phú thật sự làm người ta khiếp sợ mà, chắc chắn cậu ấy đến từ các tông phái võ thuật cường đại, cũng chỉ có mấy lão bất tử của mấy tông phái đó mới có thể nuôi dưỡng ra được những thiên tài như vậy.
"
"Hơn nữa, con chó thú cưng bên cạnh cậu ấy, rõ ràng chỉ là vật ngụy trang, con chó đó có lẽ là thứ mà tông phái võ thuật thuần dưỡng nó, ta đã từng thấy một con hổ có thể so với cao thủ hóa kình.
"
Long Từ Hành cười nói: "Tóm lại, Tô Huyền Thiên này, là người có sức mạnh và xuất thân đáng kinh ngạc, dĩ nhiên là muốn lôi kéo rồi.
"
"Truyền lệnh của ta, để Triệu Thiên Sách lập tức lên đường đến Giang Bắc, tìm cơ hội qua lại thân thiết với Tô Huyền Thiên.
" Long Từ Hành nghiêm mặt nói.
"Vâng!"
Người trợ thủ này đầu tiên là đồng ý, sau đó nghi ngờ hỏi: "Vương gia, mặc dù camera vệ tinh chỉ có thể kiểm tra được đến bên dưới thành trì, nhưng có thể nhìn ra, lần này Tô Huyền Thiên ra tay là vì chiến thần Tô Dực Cân, cuối cùng anh ấy cũng cứu được chiến thần Tô Dực Cân, bởi vậy có thể thấy, anh ấy quen chiến thần Tô Dực Cân, tại sao nhiệm vụ lôi kéo Tô Huyền Thiên lại không giao cho chiến thần Tô Dực Cân nhỉ?"
"Quả thực, Dực Cân đi làm việc này, hiệu quả có thể sẽ càng cao, có điều! "
Nhắc đến Tô Dực Cân, trong mắt Long Từ Hành lại thoáng qua một chút ái mộ, sau đó sắc mặt trầm xuống nói: "Ta không muốn cô ấy tiếp xúc quá nhiều với Tô Huyền Thiên, cậu, hiểu không hả?"
"Hiểu! hiểu rồi.
" Người trợ thủ này đột nhiên giật nảy mình, vội vàng nói: "Thuộc hạ đáng chết, xin Vương Gia trách phạt!"
"Được rồi, lần này coi như bỏ qua!"
Long Từ Hành khôi phục trạng thái bình thường, thản nhiên nói: "Tô Huyền Thiên đưa Dực Cân đi, tất nhiên sẽ trị thương cho cô ấy, chỉ là không biết bọn họ đi đâu rồi.
"
"Truyền tin xuống dưới, để Tô Dực Cân sau khi khỏi hẳn thương tích, lập tức phụng mệnh về kinh, không được sai sót!"
"Vâng!"
Trợ thủ này nghe lệnh, sau đó cúi người xuống, một mực cung kính lui ra khỏi phòng.
"Dực Cân, không ngờ rằng lại quen được người thanh niên mạnh như thế, tại sao không nói trước với ta chứ.
"
Long Từ Hành tự lẩm bẩm, biểu cảm u ám cực kỳ phức tạp, sau nó khuôn mặt lộ ra một nụ cười sâu xa: "Tô Huyền Thiên, hi vọng chúng ta không phải là kẻ địch.
"
!
Cho dù là nước Hoa hay là nước D, đều lựa chọn phong tỏa tin tức, không hẹn mà cùng hiểu ý nhau, tin tức về việc Tô Huyền Thiên tiêu diệt tám vạn người không hề đề cập tới.
Nhưng cùng lúc đó, hai bên đều đang bắt đầu hoạt động, định âm thầm giải quyết việc này.
Bởi vậy, hai nước bên ngoài nhìn sóng yên biển lặng, nhưng bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Tô Thương luôn đợi trong phòng tu luyện, chưa bao giờ rời khỏi.
"Tô thiếu gia đêm hôm đó khí tức yếu ớt, phải chắc chắn không gặp chuyện gì xấu mới được, nếu không thì mình không có cách nào báo cáo với minh