Giang Nguyên nhìn Thu Cảnh Minh, mắt cụp xuống, nhíu mày, đang định nói...
Trong đám hóng hớt có một người không nhịn được, khinh thường nói: "Làm gì có chuyện đó, Omega động d*c là do sự tích lũy của pheromone trong cơ thể, việc tích lũy cần có một quá trình nhất định, khi nào đạt đến đỉnh thì mới tiến vào động d*c.
Trong kỳ động d*c pheromone tràn ra ngoài, lượng pheromone trong cơ thể sẽ giảm xuống rất nhanh, điều này dẫn đến trong thời gian ngắn không thể diễn ra lần động d*c thứ hai được."
"Chỉ dám bắt nạt đám Alpha không học hành s1nh lý tử tế.
Bất kỳ Omega nào cũng biết đây là kiến thức cơ bản."
Thu Cảnh Minh:...
Tống Di Thụy:...
Nghe thấy người qua đường nói thế, Thu Cảnh Minh chột dạ đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng cuống cà kê: "Sách vở nói cũng đâu đúng hết, đến chuyện Beta biến thành Omega còn xảy ra được cơ mà."
Người đàn ông nghe thấy Omega nhỏ nhắn trước mặt phản đối, anh ta nhàn nhạt nói: "Chính xác thì đấy không phải là Beta biến thành Omega.
Bản thân họ là Omega, nhưng dấu hiệu đặc trưng của Omega không biểu hiện rõ ràng thôi."
"Nhưng mà nói mới nhớ, bạn tôi kể dạo này trên thị trường xuất hiện một loại thuốc có thể tăng mạnh pheromone Omega trong một thời gian ngắn, gây ra hiện tượng "động d*c giả".
Tất nhiên, động d*c giả khác với động d*c thật, nó chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn."
"Tôi bảo này, nhóc Omega, không phải cậu ăn cái gì không nên ăn đấy chứ?"
Người đàn ông nhìn Thu Cảnh Minh bằng ánh mắt tinh nghịch, sau đó còn nháy mắt với cậu ta.
Mọi người xung quanh bật cười.
Người đang nói chuyện không cao lắm, chỉ khoảng 1m75, so với các Alpha thì hơi thấp.
Mái tóc màu sợi đay xinh đẹp, đôi mắt đào hoa long lanh cực kỳ thu hút, ngũ quan tinh xảo đẹp hơn Thu Cảnh Minh mấy phần.
Thu Cảnh Minh đã là người khá nổi bật trong đám Omega rồi, thế nhưng khuôn mặt người đàn ông này so với cậu ta còn đẹp hơn nhiều.
Dáng vẻ nở nụ cười của anh ấy khiến đám Alpha xung quanh tròn mắt nhìn không rời, trên người anh ấy không có mùi pheromone, không đoán được giới tính của ảnh.
Nghe thấy lời người đàn ông nói, Thu Cảnh Minh nhảy dựng lên giống như con mèo bị dẫm vào đuôi.
Lại nhìn Tống Di Thụy chiếu ánh mắt nghi ngờ và ngạc nhiên sang, cậu ta thật sự muốn chửi nhau.
Việc này liên quan quái gì đến tên này, ra cái vẻ hiểu biết lắm, đệch!
Thu Cảnh Minh đè nén cơn tức giận trong lòng.
Cậu ta không được la hét chửi bới bây giờ, nếu không, hình tượng của cậu ta trong lòng Tống Di Thụy nhất định sẽ sụp đổ.
Thế nhưng cậu ta cũng phải tìm lí do giải đáp vấn đề này, nếu không cậu ta sẽ bị xem như kẻ có tội.
Thu Cảnh Minh nhìn Giang Nguyên và Tống Di Thụy, rưng rưng nước mắt: "Em không biết anh ta đang nói cái gì, em thật sự không ăn bậy gì cả, hôm đó em vẫn ở nhà cả ngày, em cũng không biết pheromone của mình bị làm sao nữa."
"Anh ơi, em xin anh hãy tin em, em sẽ không làm ra chuyện này!"
"Tại sao luôn có những kẻ dùng cái nhìn ác độc đến thế để áp đặt lên người khác...!hu hu hu..."
Rõ ràng là người đàn ông kia cực kỳ miễn dịch với những Omega xinh đẹp, anh không hề dừng nói trước một Omega tỏ ra đáng thương mềm yếu.
Nghe Thu Cảnh Minh nói thế, cộng thêm ánh mắt kỳ lạ mà Alpha tồi kia nhìn cậu ta, khóe miệng anh nhếch lên cười, vui vẻ nói: "Tôi chỉ nói thế thôi, cậu đừng khóc."
"Nhưng mà cậu bảo do bị động d*c mới thế, liệu cậu có dám đến phòng thí nghiệm với tôi không.
Tôi nhờ bạn tôi làm xét nghiệm một tí, biết ngay thời gian này cậu có uống loại thuốc trôi nổi trên thị trường đó không.
Loại thuốc này sau khi dùng sẽ lưu lại trong cơ thể một chất dẫn đặc biệt, chỉ cần làm xét nghiệm đơn giản là biết ngay đã từng uống hay chưa.
Nếu chưa từng uống, tôi có thể xin lỗi cậu."
"Đúng đó.
Xét nghiệm thì xét nghiệm, so với nói mồm thì đáng tin hơn nhiều!" Đám Alpha quanh đó ồn ào.
Giang Nguyên hờ hững nhìn Thu Cảnh Minh, chờ xem cậu ta giải thích thế nào, còn dành một ánh mắt nhìn về phía người đang nói chuyện.
Người này đưa tay vén tóc ra sau tai, tủm tỉm cười nhìn Thu Cảnh Minh, trông như đang chờ coi trò hề.
"Tôi..." Mặt Thu Cảnh Minh hết xanh lại trắng, vẻ đáng thương hề hề sắp không giữ được trên mặt nữa, cậu ta thật sự muốn bóp ch3t tên trước mặt, đáy mắt lướt qua một tia ác độc.
Cậu ta có thể giải thích rõ ràng kiểu gì đây, cậu ta không thể biết người này nói thật hay bốc phét, nếu giờ phải đi xét nghiệm, cậu ta thực sự đã uống thuốc, kết quả xét nghiệm chính là bằng chứng thép.
"Cảnh Minh...!em thực sự đã uống thuốc à?" Tống Di Thụy nhìn Thu Cảnh Minh bằng ánh mắt phức tạp, nặng nề nói.
Thu Cảnh Minh giận run người: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh tin hắn ta?"
Tống Di Thụy: "Anh..."
Hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm chui ra, Tống Di Thụy quay mặt đi, không biết phải nói gì.
Nhìn thấy thái độ của Tống Di Thụy, Thu Cảnh Minh tự nhủ xong đời rồi, cậu ta quay sang tóm lấy Giang Nguyên, kéo giãn khoảng cách giữa Giang Nguyên và Kỷ Dung, kêu lên: "Anh ơi, anh tin em đúng không?"
Giang Nguyên gạt tay Thu Cảnh Minh ra, mỉm cười, nhìn vẻ mặt chột dạ của Thu Cảnh Minh và câu hỏi của Tống Di Thụy, sao cậu còn không hiểu được câu chuyện chứ?
Em trai nuôi của nguyên chủ rõ ràng là cố ý quyến rũ Tống Di Thụy, hai người này rõ ràng là ruồi bu trứng nứt.
Một kẻ thỏa mãn trước nhan sắc của Thu Cảnh Minh, kẻ kia thì cố tình câu dẫn Tống Di Thụy, sao đấy đúng là lăn vào nhau luôn.
Thế nhưng trong quá trình đến với nhau, hẳn là có một vài điều khuất tất.
Giang Nguyên nghĩ một chút, nghiêng người ghé vào tai Thu Cảnh Minh, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người biết nói nhỏ: "Giữa hai người xảy ra chuyện gì thì chỉ có hai người mới tự biết được.
Thế nhưng hai người cuối cùng bên nhau như nào, tôi còn phải cảm ơn cậu đấy.
Thực ra từ lâu tôi đã chán ngấy Tống Di Thụy rồi, nghĩ mãi không ra cách để chia tay với anh ta."
"Cảm ơn nha, em trai...thân mến."
Thu Cảnh Minh nghe được những lời Giang Nguyên nói, hai mắt trợn ngược lên, không thể tin nổi nhìn Giang Nguyên.
Giang Nguyên không yêu Tống Di Thụy nữa? Muốn chia tay với Tống Di Thụy? Không, không thể nào.
Giang Nguyên làm sao lại muốn chia tay với Tống Di Thụy được? Hơn một tháng trước, Giang Nguyên còn thức đêm thức hôm để làm mô hình cơ giáp kia tặng cho Tống Di Thụy!
Nếu không phải thích, sao phải làm đến thế?
Giang Nguyên nhất định đang lừa cậu ta.
THu Cảnh Minh nghĩ thế, nhưng cậu ta chợt ngửi thấy trên người Giang Nguyên thoang thoảng mùi pheromone Alpha, giống như xác nhận những lời Giang Nguyên nói.
Cậu ta đã ngửi thấy mùi pheromone này khi động d*c.
Bởi vì mùi này rất thơm nên cậu ta luôn nhớ rõ ràng.
Một người ở đây cũng có mùi như vậy, rõ ràng chính là mùi của Alpha đi cùng Giang Nguyên kia.
Hôm đó, cậu ta cũng nhìn thấy Alpha này, Giang Nguyên nhất định có quan hệ mờ ám với anh ta!
Bởi vì đối phương quá đẹp trai, lúc đó cậu ta còn bị sốc trước nhan sắc và khí chất của anh, trái tim đập loạn nhịp một lúc.
Một Alpha đẹp trai ngời ngời là điều mà rất nhiều Omega ao ước có được.
Thế nhưng người này không giống, đối mặt với anh khiến người ta không dám thèm muốn và theo đuổi, đứng trước mặt anh chỉ cảm thấy tự ti.
So với người này, Tống Di Thụy kém quá xa.
Hai người đứng cùng một chỗ, ai cũng biết nên chọn người nào!
Chắc chắn Giang Nguyên đã hết thích Tống Di Thụy lâu rồi, ngày hôm đó cậu ta không nhìn lầm, Giang Nguyên chẳng thấy đau buồn chút nào cả.
Chuyện này với Giang Nguyên còn là vừa đúng dịp.
Giang Nguyên vốn là người rất có ý thức trách nhiệm, huống chi anh ta và Tống Di Thụy đã nhắc đến chuyện kết hôn từ lâu rồi, cho dù không thích cũng không bao giờ chủ động chia tay.
Nghĩ đến đây, Thu Cảnh Minh tức muốn phọt máu, người đàn ông mà cậu ta cướp từ tay Giang Nguyên hóa ra chỉ là "rác rưởi" mà Giang Nguyên muốn vứt bỏ