Thời tiết thanh minh ở phía Bắc, trời trong nắng ấm, ánh sáng nhẹ trên núi chiếu rọi, đúng là mùa thích hợp để đi ngắm hoa.
Ông chủ La lái xe chở mẹ vợ và vợ đến thăm mộ ba ở công viên Hương Sơn. Đúng lúc ở đây đang mở đại hội, toàn thành phố đều cảnh giới, khắp nơi nghiêm ngặt, cảnh sát Tiểu Trình khó có được có được một ngày nghỉ, thuận tiện kéo một nhà ba người ra ngoài giải sầu, leo núi.
Tại nghĩa trang dưới chân núi, ba người đứng trước mộ của ông Trình. Ông chủ La phóng khoáng mà cởi áo gió, tháo kính râm xuống, vẻ mặt nghiêm túc thành kính, đặt lên một bó hoa tươi, hai bình Nhị Oa Đầu và một hộp bánh “Kinh tám kiện”*(1) của Đạo Hương Thôn lên trên mộ cha, ngồi xổm xuống , tự mình rót rượu cho ba, rồi tự kính rượu.
(1) Dạng hộp bánh có chứa 8 vị bánh khác nhau
Trình Vũ trầm mặc mà đứng, đỡ mẹ Trình, nghe mẹ cậu lải nhải vừa kể chuyện mười năm trước vừa cầm khăn tay nhỏ lau ở trước mộ Trình Kiến Quốc, nói quanh quẩn những chuyện lớn nhỏ đã xảy ra ở ngõ nhỏ đường lớn trong suốt những năm tháng đó..…
Mẹ Trình lau lau khóe mắt đỏ bừng, chỉ tay về phía vị đứng sau lưng nói : “Trình Kiến Quốc, Trình Vũ nhà chúng ta năm trước công tác biểu hiện rất xuất sắc, đứng đầu trong top 10 cảnh sát ưu tú nhất huyện Tây Thạnh, cấp trên còn lấy nó làm gương, trên mạng còn đăng đầy ảnh chụp, trông rất là đẹp trai…… Sở trưởng còn đến nói nhỏ với tôi, cuối năm nay Trình Vũ khẳng định sẽ được lên chức, mà còn là thăng chức cao nữa!”
La Chiến đang rót rượu kế bên nghe thế thì ngẩng đầu, Trình Vũ quay mặt nhìn mẹ cậu ta: “Thăng chức gì cơ?”
Mẹ Trình liếc mắt một cái nhìn Trình Vũ: “Lãnh đạo của con đến nói chuyện với mẹ rồi .”
Trình Vũ không thể hiểu được hỏi: “Tại sao không nghe cấp trên nói với con?
Mẹ Trình xuy con trai một tiếng: “Cho nên nói con ngốc, cả ngày chỉ biết vùi đầu bạc mạng mà tăng ca, bản thân thăng quan tiến chức cũng cũng không biết, cũng không tranh giành, không để bụng hay sao?”
Trình Vũ đã ngoài 30 tuổi. Hiện tại chú trọng các cán bộ trẻ hóa, Trình Vũ tuổi này vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, có thể lực, có năng lực, có kinh nghiệm, khiến lãnh đạo rất vừa mắt, ở cái tuổi này hiện tại cần được đề bạt; hơn ba mươi mà không phát huy được thì thôi, phỏng chừng đời này cũng sẽ không được gì nữa, sẽ mãi chỉ là một cảnh sát nho nhỏ suốt đời. Bên Hậu Hải đã điều phó sở trưởng đi, lãnh đạo chuẩn bị cuối năm cho Trình Vũ thăng ba cấp lên cảnh sát thanh tra, sở trưởng thành phố kiêm luôn đội trưởng đội điều tra, vẫn được phân công quản lý công tác an ninh hình sự.
Nói về Trình Vũ xong, dì Trình chỉ vào người đang ngồi xổm dưới chân bia mộ: “Trình Kiến Quốc, thằng La nhà mình lại mở thêm một cửa hàng mới, mua một ngôi nhà mới, nhận học việc mới. Món ăn trên bàn cơm lại nhiều hơn, nó còn tham gia đến ba chương trình truyền hình! Buổi tối tôi bật TV lên xem cái gì “Thực thượng tinh phẩm” và “Mỹ thực sấm thiên quan” ấy, đều là Tiểu La nhà mình thôi, ngoại trừ việc không cho tôi bế cháu trai thì cái gì thằng La cũng đều làm được, giỏi lắm ông ơi!”
“Lão Trình, tôi mới ghi một mẩu giấy nhỏ vào hòm thư góp ý của lãnh đạo chi bộ, đề nghị sau này, ngoài chọn mười cảnh sát ưu tú ở Tây Thành ra, cũng phải bình chọn mười người vợ tiêu biểu của cảnh sát Tây Thành, cho Tiểu La nhà mình cùng được tuyên dương……”
……
Cúng bái ba Trình xong, một nhà ba người đi ra, mẹ Trình muốn leo lên Hương Sơn, đi đi dạo chùa Bích Vân, ngắm hoa ngọc lan.
Trình Vũ nhíu mày, nhéo nhéo mi tâm, hai mắt phủ một lớp tơ hồng do thức khuya làm nhiệm vụ mấy ngày, cậu thật sự mệt mỏi. Mẹ Trình vẫy vẫy tay rồi tự mình đi leo núi, không cần người đi cùng, La Chiến nhanh chóng vui vẻ chạy đến lấp liếm: “Mẹ, Trình Vũ mệt rồi. Để em ấy ngủ trên xe một giấc đi. Con cùng mẹ leo núi ngắm hoa nha.”
Mẹ Trình vừa lòng liếc mắt một cái, đem cánh tay La Chiến thân mật vác trên vai mình: “Vẫn chỉ có đứa con này hiếu thảo nhất.”
La Chiến khoác mẹ Trình đi ra thật xa, còn không quên quay đầu nháy mắt mập mờ, duỗi cổ, hôn gió Trình Vũ một cái. Khóe miệng Trình Vũ trồi lên nụ cười, liếc La Chiến một cái, quay đầu chui vào trong xe, đặt ghế xe xuống, duỗi chân ra. Cayenne cực kỳ rộng rãi, ngủ thoải mái.
Mẹ Trình khoác tay đồng chí Tiểu La đi lên trên những bậc núi quanh co, suốt chặng đường thì thầm “nói xấu” Trình Vũ: “Tiểu La, nhìn thấy không, nó chẳng còn bằng con nữa!
La Chiến đau lòng xót cho vợ, vội vàng giải thích: “Trình Vũ bận công việc. Em ấy dậy sớm thức khuya mỗi ngày, không thể so với con mà. Sau này thăng lên phó sở trưởng rồi thì sẽ thường xuyên ở bên cạnh mẹ hơn.”
“Thôi đi!” Mẹ Trình vung tay lên, ra vẻ người từng trải, chép miệng nói: “Mẹ nói cho con biết, bọn đàn ông đều như nhau cả!……”
“Trình Kiến Quốc cũng vậy, tính tình cũng y chang như thế, đêm nào cũng xách cái ghế nhỏ ra ngoài tìm người chơi cờ đánh cờ, đúng rồi, là lén đi tìm cha con chơi đánh cờ chứ đâu! Trình Kiến Quốc không bao giờ biết nói chuyện vui vẻ với mẹ, đêm nào cũng nằm im thin thít như một cái hũ nút!…..Cái tính xấu nết của Trình Vũ y như thằng cha nó, hai cha con nhà này giống nhau như đúc.”
La Chiến nặng nề mà gật đầu: “Không sai, xấu nết thật.”
“Đàn ông là vậy đó Tiểu La à, con đã nhìn thấy chưa? Mà đàn ông nhà họ Trình lại càng vô phương không thuốc chữa nổi!”
Mẹ Trình vỗ vỗ tay La Chiến, an ủi.
Người làm mẹ là đau lòng đồng chí Tiểu La, hiền lành lại hiếu thuận như vậy, vào cửa nhà họ Trình, phục vụ cho đám đàn ông khó tính này, người làm vợ nào mà không mang một bụng uất ức?
Mẹ Trình lo lắng rèn sắt không thành thép, lời của bà cũng thấm thía: “Tiểu La, sau này con đừng chiều theo ý nó quá, cái gì cũng nghe lời Trình Vũ. Đàn ông nhà này con phải nhìn chằm chằm, dạy bảo uốn nắn từng chút một!….”
La Chiến ngơ ngác gật đầu, ừm, đàn ông, phải giáo dục……
“Mẹ dạy cho con này, đối với đàn ông của mình, nhất định phải giữ chặt trong tay đấy? Đừng có bao giờ thả lông nhông!”
Mẹ Trình giơ tay lên không trung nắm chặt một cái minh họa, dạy La Chiến: “Con phải giữ lấy Trình Vũ, để nó nghe lời. Đừng để nó ra khỏi nhà cái là biệt tăm biệt tích, không biết đi đâu, không gọi về được, không quan tâm đến con, vậy thì biết làm sao đây? Làm phó đồn trưởng thì sao? Nó dám hất đuôi lên trời không?! Không thể để nó coi thường người nhà, coi thường mẹ, coi thường con dâu được…”
La Chiến: “……”
Mẹ chồng lầm bẩm lãi nhải, trong lòng thương nhất là Tiểu La, làm sao mà có thể tìm được một báu vật như vậy chứ?
Hai mẹ con thân thiết khoác tay, một đường ngắm hoa ngọc lan ven hồ……
Sau núi đỉnh Hương Lô, cổ tháp chùa Bích Vân 600 năm, đại điện huy nga lộng lẫy, phật quang chiếu rọi, bảo tháp cẩm thạch trắng ở giữa cây cối rồi lên ánh sáng thánh khiết mê người.
La Chiến đến quầy bán quà vặt mua nước cho mẹ vợ, mẹ Trình bước vào ngưỡng cửa Đại Hùng Bảo Điện, mua nhang của hòa thượng trẻ trực ban. Người già ai cũng mê tín, đến chùa miếu đốt nén nhang, không thắp nhang thì không ra khỏi ngưỡng cửa.
Mẹ Trình dùng ngọn nến đốt nhang, cắm vào lư hương, lạy ba lạy, lải nhải vài câu.
Bên cạnh là người trẻ tuổi cao lớn trầm lặng nhích sang bên cạnh nhường chỗ, không hiểu sao xoay đầu, ngẩn ngơ, thẳng tắp mà sườn mặt của mẹ Trình.
Mẹ Trình cười cười: “Này……”
Lê Triệu Huy theo bản năng nhìn mẹ Trình thêm mấy lần, trông bà cụ quen mặt, đầy đầu đều là tóc bạc, mấy ngày hôm trước mới vừa cùng chàng dâu Tiểu La đến tiệm làm tóc cao cấp uốn tóc, đặc biệt đoan trang, có tinh thần.
Mẹ Trình cúi chào Phật Tổ, Lê Triệu Huy ở trước mặt hòa thượng trẻ bán nhang do dự đi qua đi lại. Hiện tại chùa miếu nổi danh tiền nhan đèn đặc biệt đắc, ba cây hương thông thường nhất có giá 20 tệ, giá có khi chỉ 5 đồng, quả thực chính là giựt tiền.
Lê Triệu Huy lục túi áo, chỉ còn mấy đồng tiền lẻ ăn cơm. Cậu ta có thẻ ngân hàng, nhưng hiện tại trốn chạy trối chết, cậu ta không dám dùng thẻ lấy tiền.
Mẹ Trình nghiêng đầu nhìn người trẻ tuổi, quần áo lây dính sương gió, trên quần và giày lính tất cả đều là bùn, gương mặt gầy ốm, râu ria xồm xàm, đi tới đi lui trong đại điện, nhìn chằm chằm một bó nhang và nến trên quầy hàng của hòa thượng trẻ. Mẹ Trình cảm thấy, nếu trong điện không có hòa thượng trông giữ, đứa nhỏ này có thể sẽ dẫm leo lên lấy dĩa trái cây bánh trái cúng trên bàn thờ Phật Tổ, sau đó phủi một cái ăn luôn.
Má Trình vỗ vỗ Lê Triệu Huy: “Cậu trai trẻ này?”
Lê Triệu Huy quay đầu lại, đờ đẫn mà nhìn bà cụ. Khi người này nhìn người khác luôn thẳng tắp không quanh co, khuyết thiếu ý thức kín đáo cùng với sự hòa hợp khi người bình thường giao tiếp với nhau, cứ nhìn chằm chằm như thế.
Mẹ Trình đưa cho cậu ta một bó nhang: “Đây.”
Lê Triệu Huy: “……”
Mẹ Trình nghĩ đi nghĩ lại, thấy không đúng nên thu tay về: “Nhang thì phải tự mua, Phật Tổ mới nhận lòng thành của cậu được.
Mẹ Trình nói xong thì móc ra hai mươi đồng tiền, vui tươi hớn hở đưa cho Lê Triệu Huy.
Lê Triệu Huy nhìn chằm chằm những nét cười vui vẻ trên khóe mắt của mẹ Trình, mở miệng: “… Cảm ơn dì.” Cậu ta hiếm khi có cơ hội nói chuyện với người khác, nên lúc mở miệng giọng lúng túng, giọng hơi khàn, không được tự nhiên.
Lê Triệu Huy dâng hơn, môi ngập ngừng, rối rắm nói một ít lời nói. Người này đột nhiên quỳ gối