Một con phố nhỏ hẹp gần Ngũ Đạo Khẩu, có rất nhiều cửa hàng quần áo cùng với nhà hàng nước ngoài mọc lên như nấm, các bảng hiệu hộp đèn lóe sáng đỏ trong đêm.
Hồ Nham mặc áo gilê bó sát người trong túi cắm lược nhỏ, rũ mắt cắt tóc cho khách hàng, ánh mắt hờ hững lười biếng. Sau khi sửa xong kiểu tóc đơn giản nhất thì lấy tông đơ đẩy rớt phần tóc gốc rạ mới mọc sau ót, đẩy thịt cổ đến trơn bóng, rất giống một khúc thịt đùi đã chần qua nước sôi. Cửa tiệm này vô cùng nhỏ, hộp đèn ở cửa có dán dòng chữ “Eliza Fat X House”, thiếu một chữ ở giữa, vẫn luôn chưa điền vào.
Hồ Nham ra tù được vài ngày, đi tìm việc làm khắp nơi. Gã cũng đi qua chỗ tiệm “tạo kiểu quốc tế Beautiful Phantom” từng làm trước kia; đó là một chuỗi cửa hàng xa hoa, có chi nhánh ở một số thành phố, khách ra ra vào vào phục vụ nhân ít nhất là thành phần trí thức, thượng lưu, người thời thượng, trong tiệm dùng khăn lông lau tóc cùng nước cạo râu đều hàng nhập khẩu, thuốc làm tóc có thể lên đến hàng ngàn nhân dân tệ. Khi ông chủ thấy Hồ Nham, vẻ mặt khó xử, Tiểu Hồ, chúng tôi cũng không phải không muốn mướn cậu, mấy năm nay cậu cũng rất không dễ dàng, nhưng với cấp bậc cửa hàng như chúng tôi, môi trường chi phí, cậu cũng thấy rồi, rất không thích hợp với cậu của hiện tại. Suy cho cùng, khách của chúng tôi là những vị khách thế nào? Sau này để khách nói stylist của cửa hàng của chúng tôi có vấn đề, đâm người, từng ngồi tù thì sẽ ảnh hưởng danh dự của công ty đấy.
Tiệm “Eliza Fat X House” là một cửa tiệm nhỏ người Đông Bắc mở, nằm ngay ngõ vào khu dân cư, vừa rẻ lại vừa tiện. Tới cắt tóc uốn tóc đều là cô dì chú bác, còn có sinh viên các trường đại học gần đây. Mười đồng tiền một đầu nam, 25 một đầu nữ. Hồ Nham có lợi thế hơn những người làm công ăn lương khác ở chỗ là người địa phương, ngựa quen đường cũ, không cần chủ tiệm thu xếp ăn ở cho gã.
Hồ Nham thu hồi tông đơ, bàn chải chấm phấn quét sạch sẽ vụn tóc, mở áo trùm ra, xong xuôi lấy mười đồng tiền.
Ông chủ đến phố đối diện tìm người đánh bài, quán cơm nhỏ bên cạnh nhỏ có một vài con cá trắm cỏ bơi lắc lư trong bể cá. Trong tiệm có một mình, nhàn đến cực kỳ nhàm chán, Hồ Nham rửa tay và mặt sạch sẽ, bản thân ngồi vào ghế xoay xoay vài vòng, sau đó nhìn gương lớn, đắp mặt nạ. Lớp màng bằng bùn rong biển màu xanh đậm được bôi dày lên mặt, lại đắp thêm một lớp mặt nạ giấy, Tiểu Hồ ngửa mặt ở trên ghế, bắt chéo chân, nhắm mắt dưỡng thần.
Cửa có tiếng bước chân, giày dẫm lên lá cây.
Hồ Nham hơi hơi trợn mắt, xuyên qua lớp mặt nạ giấy nhìn xem người.
Từ trong gương lớn phản chiếu bể cá ở cửa ra vào của quán ăn nhỏ bên cạnh, ánh mắt con cá dại ra. Những bức tường dày của bể cá phản chiếu, chiếu ra trong một góc bóng dáng người đàn ông, cái đầu có năng lực, chiếc áo gió sẫm màu lấm lem bùn đất, chân đi một đôi ủng quân đội.
Chiếc lược nhỏ trong túi Hồ Nham rớt trên sàn nhà!
Cả người gã trực tiếp từ ghế xoay trượt chân đi xuống, cuộn mình sau lưng ghế, từ lưng ghế lóe lên nửa gương mặt trắng bệch.
Chỉ nhìn thoáng qua, sống lưng Hồ Ly nhỏ đã một hơi khí lạnh xông lên đỉnh đầu, giữa hai chân đều là lạnh, co rút thẳng người. Cơm trưa cơm chiều toàn bộ đều biến thành nước chua muốn nôn, tất cả trong miệng đều là mùi không thể giải thích được của hộp nho kia……
Hồ Nham khom lưng, sử dụng lực tay chân, trực tiếp trốn từ cửa sau tiệm cắt tóc, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn nhiều.
Cửa hàng của họ thực ra là thuê một căn phòng trên tầng một của một tòa nhà dân cư đối diện đường cái, chuyển đổi phòng khách thành một cửa hàng, Một cửa trước được mở thông ra bên ngoài, cửa sau là nhà bếp và phòng ngủ của căn hộ, còn tầng hầm ngầm là nơi công nhân lao động gội đầu. Hồ Nham vọt vào tầng hầm ngầm, nhanh chóng khóa trái cửa, cầm lấy ống nghe điện thoại trên bàn, tìm số liên lạc của Thiệu Quốc Cương cục trưởng Thiệu để lại cho gã.
Trong ống nghe không có âm thanh.
Hồ Nham luống cuống tay chân mà ấn phím, không có tiếng nào, đường dây điện thoại dường như đã bị người ta cắt đứt.
Điện thoại di động của gã đã hết pin, gã vội vàng chạy đến bên giường đồng nghiệp tìm điện thoại di động, phía sau nghe một giọng nói: “Đừng tìm nữa.”
Hồ Nham đột nhiên xoay đầu……
Cả hai sững sờ nhìn nhau. Tiểu Hồ sợ hãi trừng to mắt, Huy Tử cũng “hết hồn”. Lê Triệu Huy nghiêng đầu, híp mắt nhìn khuôn mặt đắp mặt nạ chỉ chừa ba lỗ thông khí của Hồ Nham.
Hồ Nham lùi về phía sau, lui đến vách tường, cảnh cáo nói: ‘’Cậu không được làm bậy…… Không được tới đây.”
Lê Triệu Huy không chịu nổi duỗi tay ra, cởi bỏ lớp mặt nạ giấy trắng bệch, phát hiện bên dưới vẫn còn dính một lớp bùn rong biển màu xanh.
Màu sắc đó, vết bẩn đó, trông giống như màu xanh đậm ngụy trang tự vệ của một tay súng thiếu niên bôi trên khuôn mặt trong rừng rậm Myanmar! Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hồ Ly trên khuôn mặt khảm đầy bùn, một đôi mắt thanh tú sáng lên…
Lê Triệu Huy lặng yên mà ngơ ngẩn, giống như bị mê muội, đột nhiên vươn hai tay.
Cậu ta bóp mặt Hồ Nham, lau đi lớp ngụy trang màu xanh, trong lòng bàn tay hiện ra một khuôn mặt trắng nõn gầy gò thanh tú….
Hồ Nham thoát khỏi lòng bàn tay cứng rắn của đối phương, cả người banh ra tư thế chống đỡ: “Cậu muốn làm gì?”
Lê Triệu Huy hỏi thẳng: “La Cường ở đâu?”
Hồ Nham: “Cậu tìm anh Cường làm gì?”
Lê Triệu Huy: “Chơi hắn ta.”
Hồ Nham hừ một tiếng, nói: “Tôi không biết anh Cường ở đâu. Nếu tôi biết thì cũng sẽ nói cho cậu biết, xem ai giết ai!! Cậu thật sự nghĩ cậu có bản lĩnh giết La lão nhị sao?”
Lê Triệu Huy cao lớn, bóng lưng đổ xuống bức tường như giam người bên trong lại, bờ vai cùng khuôn ngực đầy vẻ nam tính áp đảo khiến Hồ Nham run lên. Giọng của Hồ Nham đột nhiên trở nên đứt quãng, gã thì thào. “Cậu có thể bỏ chuyện này đi được không, cảnh sát muốn bắt cậu lâu lắm rồi. Cậu bị truy nã toàn quốc mà còn không chạy? Cậu đang muốn chết à?!”
Mấy đêm nay Hồ Ly không thể ngủ ngon, trong đầu luôn có một bóng người lúc ẩn lúc hiện, ác mộng của gã đều là hình ảnh tên khốn đáng sợ này tặng nho cho gã, trong nhà toàn là hộp nho! Gã không biết cảm xúc này của mình là như thế nào, gã thật sự không muốn gặp lại tên Huy Tử này, nhưng không muốn gặp, người này lại cứ hiện lên trong đầu gã mỗi ngày mỗi đêm, một ngọn cỏ lay cũng khiến gã giật mình sợ chết vía.
Hồ Nham: “Một hoặc là cậu đi tự thú, hoặc là……rời đi nhanh đi.”
Lê Triệu Huy: “……”
Hồ Nham bị người này đè ở trên vách tường, hai người áp lại gần, hô hấp giao nhau, hơi thở đều là mùi của đối phương.
Gương mặt Lê Triệu Huy hờ hững, tối tăm, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hồ Nham: “Đại ca của tôi đi rồi…… Là tôi phạm vào sai lầm, tại sao lúc ấy tôi không nổ súng……”
“Là do tôi sai……”
“Tôi tha cho hắn ta hai lần, tên họ La khốn nạn, hắn ta chạy thoát hai lần.”
“Lần này sẽ không như vậy nữa, lần này tôi nhất định sẽ một phát súng bắn chết La Cường, bắn nát sọ não hắn ta, để hắn ta chôn cùng.”
Hồ Nham thấp giọng kêu: “Cậu đừng hại anh ấy!”
Lê Triệu Huy: “Anh thích hắn ta ư?”
Hồ Nham: “……”
Khóe mắt Hồ Nham lóe lên, gã cầm cây kéo trên bàn chọc vào ngực Lê Triệu Huy!
Sắc mặt Hồ Nham tái nhợt, xuống tay rất tàn nhẫn, không phải gã cũng chưa từng đâm chết ai.
Lê Triệu Huy duỗi tay ra bắt lấy lưỡi kéo một cách thô bạo, đầu nhọn gần như đâm vào lòng bàn tay cậu ta. Cậu ta chậm rãi gỡ ra, nghiền nát, những ngón tay tráng kiện mạnh mẽ bẻ cong chiếc kéo cắt tóc mảnh mai, giống như bẻ một mảnh phế liệu, ném hung khí vào một góc tường…
Hai cổ tay Hồ Nham bị ghim chặt vào tường, Lê Triệu Huy chèn một chân vào giữa hai chân Hồ Nham, làn da cọ xát, hơi thở vướng víu. Hồ Nham lạnh cả người, cứng đờ, sợ hãi giãy dụa, lại bị kẹp chặt, bị ép xoay người, áp mặt vào tường. Gã không có khả năng phản kháng, chỉ biết để cho đối phương chậm rãi đưa tay vào trong quần áo, vuốt ve xương sườn, bụng, ngực, cổ … Lê Triệu Huy rất cao, từ phía sau trói chặt lấy gã, như một con trăn trong rừng rậm muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, không ngừng quấn quanh, siết lấy cổ khiến Hồ Nham gần như ngạt thở, nghẹn ngào, sặc sụa, quần áo bung ra từng mảng … bên kia cứ ôm chầm lấy gã từ phía sau, quấn lấy gã, vuốt ve cơ thể, thưởng thức từng cử chỉ đau đớn đến run rẩy cùng nước mắt ứa ra vì hoảng sợ của gã.
Lê Triệu Huy buông hơi hơi cúi đầu xuống, đau khổ mà nhíu mày, cằm cọ xát cái trán Hồ Nham. Một ánh sáng chảy ra từ cổ người này, mặt dây chuyền nhỏ bằng ngà voi đung đưa trong khóe mắt Hồ Nham. Máu của hai mươi năm trước nhuốm lên từng mảng rỉ sét sẫm màu trong vết khắc trên mặt ngà voi, bốc ra mùi tanh đậm nồng từ khu rừng rậm trong đêm đen.
Súng ngắm gào thét cắt trên không qua rừng rậm;
Vỡ nát đầu, bạo liệt đến nổi óc người văng khắp nơi;
Một thân thể mềm oặt không còn sức sống, một sinh mạng lún sâu từng bước đến không bao giờ có thể vãn hồi.
Bầu trời xám xịt, trong khoảng sân rộng lát gạch xanh, những bông hoa tím nhỏ nhỏ bé nở trên giàn tử đằng;
Con bù nhìn, kẹo mạch nha nhỏ, tranh diêm dán tường, hồ lô ngào đường……
Lê Triệu Huy phát ra tiếng thở dốc nặng , phát run, gắt gao ôm Hồ Nham, hôn những nhịp đập mạnh mẽ khỏe mạnh trên động mạch, hôn cái trán hoàn chỉnh không có một tia vết thương nào của Hồ Nham, dùng phương thức kịch liệt nhất lỗ mãng nhất mà hôn……
Giữa người và người có không nói rõ cũng không trả xong nợ; tình cảm là nợ, nghĩa khí là nợ, thù hận là nợ, ân duyên càng là nợ.
Lê Triệu Huy sinh ra ở miền Nam, cuộc đời gập ghềnh, từng sống ở thành phố, sau đó trôi dạt xa nhà. Vưu