Ngày đó là bước ngoặt cuộc sống trong tù của La Cường.
Từ ngày đó bắt đầu, tất cả mọi người trong khu nhà giam số 3 đã sáng mắt rồi, phạm nhân ở lớp số 7 kia là người lăn lộn trên giang hồ, thật sự không thể chọc đến.
Ngay cả tên đầu hói lớp trưởng lớp số 3 cách vách, gã là hạng người ngang tàng cứng rắn trước sau như một cũng nhìn 294 bằng một cặp mắt khác, đi đường trốn tránh, nhìn thấy 294 giống như đang lái xe gặp phải chướng ngại vật trên đường, yên lặng chuyển tay lái, quay đầu, quẹo cua.
Thậm chí ngày đó La Cường không bị còng đi, cũng chẳng bị nhốt lại. Bởi vì thứ nhất, cảnh sát không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, cũng không ai phát hiện, không nhìn thấy được; thứ hai, còng tay, nhốt lại, lồng sắt, đối với người như vậy, còn có ích sao? Vô dụng thôi.
Người này vừa ra tay thì chính là một kẻ liều mạng.
Cái gì gọi là kẻ liều mạng? Chính là không bao giờ thương hại đối thủ, thậm chí cũng chẳng chừa cho mình một con đường lui nào.
Mày tàn nhẫn, tao sẽ ác hơn mày gấp mấy lần.
Mày không phục thì cứ đến đây, tao không cần mạng, tao sẽ đánh đến khi nào mày phục thì thôi.
Tay cầm dùi cui của Thiệu Quân vẫn còn run, da đầu tê dại, mắt đỏ ngầu, đầu gần như sắp nổ tung rồi.
Ngày đó y không nói một lời với La Cường, không thể nào tin được.
Trong trí nhớ y chợt nhớ đến một ngày nào đó, 294 ngồi xổm ở nhà ăn nói với y, bánh bao, cho thêm hai cái đi.
294 ở trân sân thể dục, ném cho y hai túi mề vịt và bò xé sợi.
294 nằm ở trên giường bệnh lẩm bẩm, chán ghét, không được nhìn lén bố đi tiểu.
249 ngồi lệch trên giường, một bên ăn đến miệng dính đầy dầu, một bên tán dóc với y, lầu bầu đùa giỡn, trên môi xuất hiện nụ cười, cười rất chân thật……
Cái này mẹ nó là cùng một người sao?
Cái này nhất định không phải là một người!
Thiệu Quân phát điên, cũng bởi vì chuyện này mà y cảm thấy bản thân mình rất nực cười. Là y chủ trương cố gắng thực hiện thả người này ra, khám bệnh, chữa trị viết thương, điều dưỡng xong thì trở về làm việc để kiếm điểm chấm công , lại còn cố ý phân hắn đến ký túc xá của phạm nhân mới, để tâm che chở bảo vệ, sợ người này sẽ phải chịu khổ nữa. Đổi lại được gì, 294 và lão Thịnh đều là người của lớp số 7 thuộc quản lý của y, phạm nhân mới ra tay diệt lão đại, coi quản giáo và nội quy nhà giam như chưa hề tồn tại.
Thiệu Quân khoa trương nói khoác ở trước mặt mấy đồng nghiệp trong đại đội, đặc biệt có bài bản: Các anh yên tâm đi, đối phó với loại phạm nhân này, tôi rất hiểu rõ ở trong lòng, tôi đã nói chuyện với anh ta xong, anh ta cũng chịu chấp nhận nghe lời tôi nói rồi.
—— Lòng mày hiểu cái rắm á!
Khu nhà giam số 3 đã xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn, khó tránh khỏi lãnh đạo không biết, Trịnh Khắc Thịnh bị đứt bàn tay được đưa đến bệnh viện Thanh Hà, lãnh đạo đi vào nhà giam gọi toàn bộ đội trưởng quản giáo xếp thành một hàng, ra sức gọt người.
Nếu điều tra được bàn tay gây ra chuyện thì còn có thể cứu vớt, nhưng từ đầu đến cuối hai chuyện này đều không điều tra ra được chứng cứ gì.
Buổi tối 3709 bị người ta dẫn đến tòa nhà văn phòng rồi xảy ra đánh nhau, chưa có câu trả lời; lão Thịnh bị máy cắt kim loại cắt đứt một bàn tay ở trong xưởng làm việc, cũng vẫn chưa có câu trả lời.
Lãnh đạo nói trong cơn giận dữ: “Điều người từ Cục hình sự đến Thanh Hà này điều tra đi, ông đây không tin không điều tra ra được!”
Lúc ấy đầu óc Thiệu Quân đã nóng lên, mặt cũng đỏ lên, đi nhanh về phía trước một bước, báo cáo với lãnh đạo nói: “Tự chúng tôi sẽ điều tra, ngài đừng điều bên ngoài đến……!!!”
Lãnh đạo nhìn Thiệu Quân từ trên xuống dưới đánh giá một phen, ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng: “Các người tự điều tra? Bản thân các người có thể tự lột lớp da của mình sao?…… Chính các người đã làm mọi việc như mớ bòng bong như thế này nầy!”
Khi đó lòng Thiệu Quân vừa phức tạp vừa nôn nóng, không có cách nào hình dung được, chính là nghiến răng nghiến lợi muốn nắm đầu thằng đâu sỏ ra cầm gậy cảnh sát hình răng cưa đập tàn nhẫn một trận, xem sau này thằng đó còn dám không?! Nhưng mà y lại sợ người ngoài biết là ai làm, nếu thật sự điều người của đội cảnh sát hình sự đến thì có thể không điều tra ra được dấu vết để lại hay sao?
Đến lúc đó tên giặc cỏ chỉ có tự đánh mình, đánh cho đến chết mới thôi, bị dạy dỗ tàn nhẫn, không ai được đụng vào được! Mất mặt chịu thua không có qua được trận thứ hai! Trong lòng Thiệu Quân tức điên, uất ức chết mất……
Sau đó, Thiệu Quân cùng với mấy đồng nghiệp mang bao tay cao su cẩn thận xem xét hiện trường.
Máy cắt kim loại bị người ta giở trò, hơn nữa còn rất khóe léo, chỉ có khi tay trái làm máy móc, tay phải đặt đá vật liệu lên thì mới có thể gọt tới tay. Đụng vào cái máy này cùng ngày chỉ có lớp trưởng lớp số 5, số 6 số 7, trong mấy người này trùng hợp chỉ có lão Thịnh thuận tay trái, ngược lại với người khác, cho nên mới cắt tay phải của ông ta, còn người khác thì không có việc gì cả, không bị thương.
Cũng không ai phát hiện trước đó hai ngày có ai đụng tay đụng chân vào. Bốn cái camera ở xưởng, vừa vặn cái camera chỗ đó đã hỏng rồi, không có dấu vân tay dư thừa, thủ đoạn không chê vào đâu được.
Mỗi ngày nhà xưởng có hơn một trăm phạm nhân ra vào, nhiều đôi mắt như thế, nếu có người muốn gian lận thì phải tính toán thật chính xác, dù sao cũng cố cách có thể tránh được tai mắt bên ngoài. Suy cho cùng, đây là do đội quản giáo của đại đội một quản lý chưa đủ nghiêm nên mới phạm phải sai lầm như vậy.
Thành tích kiểm tra đánh giá trong ba tháng coi như xong, trong nhà giam có chế độ tội liên quan, tiền thưởng của các cảnh sát nhỏ ở khu nhà giam số 3 cũng vì chuyện này mà ngâm nước nóng luôn rồi .
Tất nhiên Thiệu Quân đương nhiên không thèm hai ngàn nhiều đồng tiền thưởng kia, trong lòng y rất hụt hẫng. Vợ đội trưởng Điền đặc biệt làm khó, ồn ào đòi ly hôn. Bé con Vương Quản mới vừa đi nhà trẻ, chi phí rất đắc.
Các đồng nghiệp ngại nói công tử Thiệu Tam không đúng, nói y quản lý người quá lỏng lẽo, y cứ chơi đi, cuối cùng chẳng được việc gì! Xem cậu còn lớn lối kiêu ngạo nuông chiều phạm nhân hay không!
Chuyện này xem như đã làm Thiệu Tam Gia té một cú nặng, rất mất mặt, tức điên nhưng chẳng có chỗ nào để kêu oan hết.
Sau đó, tay lão Thịnh đã nối được trở về nhưng đã không còn sử dụng được như ban đầu, gân bị đứt, ngón tay cũng duỗi không thẳng, xem như người này đã không thể làm việc lao động chân tay kiếm cơm nữa rồi.
Lão thịnh tự viết báo cáo, yêu cầu đổi nhà giam.
Người này núp ở trong phòng bệnh nhân, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, nói kiên quyết không muốn về phòng giam lớp số 7 nữa , sợ là lần tới đến mạng cũng chẳng