La lão nhị đúng là không ngờ, khi Thiệu Tam bánh bao nói về từng cái đạo lý thì dáng vẻ lại cực kỳ nghiêm túc, đứng đắn. Hắn cho rằng Thiệu Quân chính là có tác phong cậu ấm, tính tình người trẻ tuổi, có vui vẻ hay không đều treo ở trên mặt, như có ruột mà không có nhân vậy.
Suy cho cùng Thiệu Quân là một người cảnh sát, làm việc đều hiểu được nặng nhẹ. Ngày thường nói chuyện ra nói chuyện, đùa giỡn ra đùa giỡn với các phạm nhân, kề vai sát cánh nói chuyện tào lao tục tỉu là chuyện bình thường, đánh nhau nổi khùng cũng thấy nhiều, nhưng trong nhà giam có quy tắc, có quang minh chính đại. Lần này, chuyện 294 làm đã chạm đến giới hạn của y, quả thực không thể nhịn được nữa.
Nhưng cho dù không thể nhịn được nữa, cũng phải nhịn, nếu không thì có thể làm sao với người này đây?
Cũng hoàn toàn do là cảnh sát, làm việc vẫn phải có quy tắc của quản giáo, không thể xằng bậy. Nói cách khác, lão Thịnh ra tiền để có thể bẫy La Cường, La Cường nóng giận điên cuồng mà trả thù, làm quản giáo thì có thể làm gì với mấy người này bây giờ? Khó chịu thì có thể vung tay ra đánh sao? Có thể trực tiếp kéo hai người này bắn chết rồi sau đó đào một hố chôn ngoài đảo sao?
Muốn truy trách nhiệm, muốn thêm hình phạt, ngài phải có chứng cứ nói chuyện, báo cáo lên cấp trên để được duyệt nữa.
Dùng hình phạt riêng, đơn giản chỉ là lấy gậy cảnh sát ra đánh, nhốt lại, giam vào lồng sắt. Người này nếu sợ đau trứng, sợ đánh, sợ nhốt thì anh nhốt hắn lại còn có ích. Nhưng nếu hắn không sợ thì sao? Cho dù có nhốt lồng sắt cũng không sợ, còn có cái gì có thể trị được những kẻ liều mạng đây?
La lão nhị trên giang hồ nhiều năm như vậy, chính xác là không sợ trời không sợ đất, đầu ở trong tay, mạng ở trên đường.
Làm mất lòng nhiều người nên người muốn giết chết hắn rất nhiều. Trên đường đến nhà tù Thanh Hà, xe áp giải thiếu chút nữa đã bị người ta cho “Out” rồi, cảnh sát áp giải đều bị đổ máu.
Thời điểm Trịnh Khắc Thịnh nâng cánh tay bị băng bó chuyển ra khỏi nhà tù số 3 thì đã từng đối mặt với La Cường. Về sau Thiệu Quân mới biết được, lúc ấy La Cường nói với người này: “Đủ chưa? Muốn nữa không?”
Sắc mặt lão Thịnh xám như tro, lắc đầu, ý là đã phục rồi.
La Cường hỏi: “Ai? Họ Lưu, hay họ Đàm?”
Lão thịnh không dám nói.
La Cường nói: “Lúc này chỉ mới lấy một bàn tay của mày, lần tới, tao sẽ lấy luôn một cánh tay, không tin mày cứ thử xem.”
Sau đó Trịnh Khắc Thịnh gọi điện thoại từ nhà giam ra bên ngoài, chuyện của La Cường tôi không làm được, rất bất công, tôi không nhận tiền nữa.
Nhưng mà thật sự khoảng cách giữa La Cường và Thiệu Quân đã sâu như cái ao rộng, không có cách nào có thể lấp đầy được. Ngày thường có thể đùa giỡn, nói bậy hai câu,; càng nói càng sâu, cái nhìn đối rất nhiều chuyện đã không có khả năng nói cho đến khép lại được.
La Cường nhìn Thiệu Quân nói: “Cảnh sát Thiệu, tôi nói một câu thật lòng với cậu, nhà giam là nhà giam, giang hồ là giang hồ. Cậu lăn lộn trong nhà giam, nói đến là phải tuân theo pháp luật, tôi đi con đường giang hồ của tôi, đi đầu chính là nghĩa khí máu trên đầu một con dao, hai con đường.”
Thiệu Quân phản bác: “Hiện tại anh đang ở trong tay tôi, anh coi nhà giam như con đường giang hồ mà tiếp tục lăn lộn? Khảm đao thấy máu sao? Xằng bậy?”
La Cường ý vị sâu xa nói: “Cậu là cảnh sát, tôi không thể nào đi cùng một con đường với cậu.”
Thiệu Quân vô cùng đứng đắn mà trả lời: “Cái này là công việc của tôi, tôi cũng chịu trách nhiệm xử phạt. Một ngày anh là người dưới quyền của tôi thì anh và tôi cùng chung một con đường. Từ nay về sau, tôi nên trông coi anh thế nào thì sẽ trông coi như thế ấy.”
La Cường nghiêng đầu nhìn người này, khóe miệng nhẹ nhếch lên, từ khi bố từ trong bụng mẹ ra tới giờ đã là một người như vậy, cậu định trông coi tôi như thế nào chứ?
Hắn lại nghe thấy Thiệu Quân nói: “Trông coi như thế nào ư? Anh bắt đầu làm việc, tôi sẽ tính điểm chấm công cho anh; anh biểu hiện tốt, tôi khen thưởng cho anh thăm người thân; anh đói bụng, tôi sẽ phát bánh bao cho anh; anh đánh nhau, la hét nổi khùng, tôi sẽ gánh tội thay cho anh…… Nếu ngày nào đó anh gây chuyện đánh nhau, đánh nhau đến ngã xuống thì tôi sẽ phụ trách nhặt xác cho anh, giải quyết hậu quả, bồi thường, trợ cấp, an ủi người nhà của anh. Chúng tôi sẽ bao trọn gói nguyên một hàng rồng rắn, bao anh bao đến khi anh hối cải để làm người, ngày mới hết hạn ra tù sẽ là một ngày mới hoàn toàn!”
“Từ bên trong cánh cửa sắt lớn của nhà tù Thanh Hà bước ra anh sẽ sáng bừng lên, anh được tự do một lần nữa, tôi sẽ thấy anh không phụ tấm lòng của tôi mà bước đi trên con đường mới của cuộc đời mình!”
Thời điểm Thiệu Quân nói những lời này, mày nhăn, trong đôi mắt hẹp dài chỉ thấy một người, ánh mắt trong veo mang theo nước
Những lời này là chiêu sát thủ của Thiệu Tam Gia, đây cũng không phải là ngày đầu tiên y lăn lộn ở Thanh Hà này.
La Cường câm miệng, không tranh cãi mà nhìn Thiệu Quân thật sâu.
Là người vừa lạnh vừa cứng, dù sao hắn cũng không phải một cục đá lớn. Anh nói hắn không xúc động một chút nào sao, đừng nghĩ như vậy, đó là gạt người thôi.
Thiệu Quân rất tự tin, thậm chí mang theo tự cao từ khi y sinh ra: “Tôi có thời gian mười lăm năm lận, từ từ đi. Tôi không tin anh sẽ luôn như vậy, chờ đến tương lai anh ra tù, tôi có thể thay đổi anh thành một con người khác.”
Ở một giây nào đó La Cường có ảo giác, bản thân đã trở thành một đứa con nít, người trước mắt này là sao đây, là ‘’Bảo mẫu’’ của bố à? Lại còn muốn ‘’Bao’’ bố nữa chứ……
Khóe miệng La Cường giật giật nhếch lên, đột nhiên nói: “Cho điếu thuốc đi.”
Đây là biểu hiện khi người này chịu thua muốn giải hòa. Chỉ là, La lão nhị chịu thua chưa bao giờ sẽ nói rõ, bố chịu thua rồi, hai ta đừng cấu xé nữa.
Vừa rồi Thiệu Quân còn nói không có thuốc, lúc này theo bản năng lấy cho giọng nói khàn khàn mê hoặc kia, lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra, thuận tay đưa một điếu lên trên miệng mình rồi híp mắt nhìn lại, hộp thuốc trống không.
Thiệu Quân lại sờ túi khác, sờ hết toàn bộ.
“Không có!……” Thiệu Quân liếc một cái, thở phì phì.
Trước mắt thình lình có ánh sáng chợt lóe, Thiệu Quân không đề phòng, điếu thuốc đang ngậm trong miệng đã bị rút đi rồi!
La Cường để thuốc vào trong miệng mình, hai hàm răng trên dưới cắn đầu lọc, cắn đến tất cả đều là dấu răng, lúc này có muốn đưa trở lại cũng không ai thèm lấy.
Qua giây lát hương vị trong không khí đã không còn như trước, hai người dường như trở lại trong phòng bệnh nhỏ giữa buổi chiều đầy nắng, anh một câu, tôi một câu……
La Cường đắc ý cắn vui vẻ, vui đến ra một hàm răng trắng: “Lửa đâu?”
Thiệu Quân tức giận: “Cái con người anh thật là……!”
Thiệu Quân mắng: “Anh không biết xấu hổ sao?”
La Cường trêu chọc : “Cậu xấu hổ hay tôi xấu hổ?”
Thiệu Quân vung tay lên: “Cút, cút, xếp hàng múc cơm đi! Đi chậm là không còn đâu!”
La Cường quăng một câu, “Tôi còn bánh bao’’ rồi thuận tay cầm bánh rán đang đặt ở trên chén cháo của Thiệu Quân, nhét hết vào trong miệng ăn, phía sau là tiếng mắng đuổi tận cùng một đường của Thiệu Tam Gia ……
Những ngày ấy, trong lòng