Khi đó ở trong mắt hàng xóm, cụ La rất thành thật, chất phác, cho dù có theo phong tục xã hội cũ, khi dẫn con trưởng cháu đích tôn gì gì đó đi ra ngoài thì cũng sẽ được người ta chào đón, vẻ vang cửa nhà; mà nhóc con nhà họ La rất đáng yêu, thú vị, ai nhìn cũng muốn véo mặt một cái.
Thằng hai thì sao? Thằng hai…. thì lại rất không được người ta thích.
Một gia đình có nhiều con, đứa lớn đáng tin cậy, đứa út được cưng chiều, thông thường đứa ở giữa kia là bị xem nhẹ nhất. Ở trong mắt các người lớn đều cảm thấy thằng bé thứ hai đó không thích nói chuyện, không khóc không gây rối, cũng không nịnh bợ người lớn, chỉ thường hay vùi đầu đi trong con hẻm, thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn người ta, ánh mắt âm u, không thể thích nổi.
La Cường tan học đi đường về nhà, vác cái cặp sách, ngón tay kẹp điếu thuốc, cũng không biết lấy từ đâu ra.
Hắn sẽ đi đường vòng đến trốn ở trong ống bê tông tròn lớn được đặt theo chiều ngang ở trong công trường để hút thuốc một lát, nơi mà mấy đứa trẻ hay giấu con mèo ở trong đấy. Có người nhìn thấy, hắn sẽ cầm nửa điếu thuốc vào trong lòng bàn tay rồi rút tay vào tay áo.
La Cường cũng có một đám anh em thân thiết. Những người này đều là mấy tên lưu manh côn đồ có tiếng ở trong mấy ngõ hẻm xa gần, ở trường cũng không thể nào học giỏi, mỗi ngày đều ngậm thuốc lá cầm theo cục gạch đi lăn lộn ở trong khắp phố nhỏ hẻm nhỏ, một đám nhóc con ngang tàng khiến cho người lớn rất đau đầu.
Thế nhưng từ nhỏ La Chiến đã rất thích anh hai của nó. Cái nhìn và quan điểm của người lớn với con nít không giống nhau. Người lớn cân nhắc suy xét xem ai là đứa trẻ ngoan, có tương lai có tiền đồ hay không; còn trong mắt đứa trẻ thì là người nào thú vị, người nào thật lòng đối xử tốt với nó.
La Cường tan học có đôi khi sẽ cố ý đi ngang qua Hồng Tân Lâu, lẻn vào từ cửa sau nhà bếp.
Đầu bếp và nhân viên phục vụ đều biết thằng hai nhà họ La, hay quan tâm hắn, có đôi khi cho hắn một đĩa bánh que nếp(1), một túi bánh sachima(2), một ít điểm tâm còn dư lại trong tiệm.
Bánh que nếp đã được chiên qua, ngậm trong miệng rất ngọt. La Cường cất đồ ăn ngon vào túi rồi chạy về nhà lấy điểm tâm trêu chọc nhóc ba, kêu một tiếng “Anh” thì anh sẽ thưởng cho mày một cái bánh que nếp.
Đại viện cách vách toàn là gia đình giáo viên dạy ở đại học, nghề này thời đó kiếm được rất nhiều tiền, một tháng được hơn một trăm đồng tiền, trong nhà có cả tủ lạnh và máy cassette hiệu Yến Vũ. Các giáo viên cũng thích nhóc ba, khoẻ mạnh kháu khỉnh, béo tròn, thỉnh thoảng lấy từ tủ lạnh ra một hủ kem nhỏ cho nhóc ba ăn.
Năm ấy đồ ăn lạnh được chia thành nhiều loại. Ba đồng tiền mua được hai loại kem que, vị hoa quả cùng đậu đỏ; năm đồng tiền mua được kem que vị chocolate; một mao tiền thì mua một cái kem đôi, hai mao tiền mới có thể mua một hủ kem Bắc Băng Dương, loại cầm cái que nhỏ ăn ấy.
Nhóc ba lau cái miệng đầy kem, đầu lưỡi nhấm nháp, có chút ngượng ngùng đưa hủ kem qua: “Anh ăn ăn.”
La Cường đặc biệt gương mẫu, cằm đưa ngang một cái: “Mày ăn đi.”
Nhóc La: “Anh cũng ăn đi mà.”
La Cường nói: “Anh ăn ở trường học rồi.”
Nhóc ba ăn xong hủ kem rồi liếm mười ngón tay đến sạch sẽ, quả thực ăn quá ngon. Kem hủ rất đắt, ba hắn chưa từng mua cho nhóc ba cái này.
Nhóc ba cầm cây que nhỏ ăn xong hủ kem thì La Cường lấy đưa lên miệng, ngậm nhai nhai khiến trong miệng toàn mùi kem bơ……
Khi La Chiến hai ba tuổi chính là thời điểm mới vừa biết nói chuyện nhanh nhẹn nên đặc biệt thích nói, giọng còn rất lớn, rất thích nghe người lớn khen nhóc. Trong viện, các bác các cô không có việc gì liền trêu nhóc: “Nhóc ba, lại đây nói chuyện với các bác nào!”
Nhóc La chắp tay sau lưng, tròng mắt khẽ đảo: “…… Đùa anh thôi!”
Một câu thoại nổi tiếng trong kịch tương thanh Mã Tam Lập, “Đùa anh thôi”, La Chiến học từ trong TV, học xong đã thực hành ngay, chơi đùa cùng mọi người trong đại tạp viện đến vui vẻ.
Một bác gái hỏi: “Nhóc ba, con có thích cha không?”
Nhóc ba gật đầu: “Thích!”
Bác gái: “Có thích anh con không?”
Nhóc La cười nói: “Thích!!!”
Bác gái: “Vậy con thích ai nhất?”
Nhóc ba cắn cắn ngón tay, bĩu môi rồi ngẩng cằm lên: “Thích nhất…… Thích anh nhất !”
Mọi người đều biết “Anh” mà La Chiến nói là ai, biểu cảm kia, tư thế kia, cái dáng cà lơ phất phơ kia và cả cái kiểu hếch cằm kia cũng đều là học từ anh hai của nhóc.
La Cường đẩy cửa ra, lấy cái kìm sắt gắp một khối than tổ ong từ trong đống than, liếc xéo nhóc ba, trông đặc biệt ngầu, thực ra khóe miệng đã sớm cong lên, trong lòng đắc ý.
Sau đó La Cường lại kẹp nhóc ba dưới nách, khiêng vào nhà rồi ném trên giường lớn, sau đó nhào lên người nhóc……
“Mày thích ai nhất hả? Nói lại cho anh nghe xem nào.” La Cường ép hỏi.
“Thích anh hai nhất!” Nhóc ba làm nũng lăn lộn khắp giường.
“Lặp lại lần nữa, thích ai nhất!?” La Cường cù điểm nhột của nhóc ba.
“Anh hai!…… Anh hai!……”
Nhóc ba cười khanh khách không ngừng, hai tay hai chân bám lên cánh tay La Cường mà chơi xấu……
Mấy thằng bé trai đều thích chơi bắn súng, rất mới mẻ, kích thích. La Chiến cũng có cây súng nhỏ của nhóc, là của anh hai cho nhóc.
Mấy món đồ chơi này ở trong trung tâm bách hóa đều rất đắt, mua không nổi, mỗi lần nhóc ba đều ngồi xổm cạnh quầy hàng, đôi mắt trông mong dán vào cửa kính để mà nhìn.
La Cường liền lấy đầu gỗ tước thành hình dạng cây súng, lại buộc vài vòng dây kẽm bẻ ra hình cò súng, nhóc ba thích lắm.
La Cường nói với nhóc: “Chờ về sau anh có tiền thì sẽ cho mày một cây súng thật.”
Có một ngày, cha La nhân dịp cuối tuần đạp xe chở theo nhóc ba đến công viên Trung Sơn với cung văn hoá Nhân dân Lao Động để xem triển lãm hoa cúc.
Vì để chở nhóc ba thuận tiện hơn nên cha La đã gắn một cái ghế đẩu nhỏ ở khung sau xe đạp, lắp để chuyển chở trẻ con. Đây cũng coi như là nét đặc sắc trên đường phố thời ấy, rất nhiều ông bố đều đưa đón trẻ con bằng chiếc xe đạp có gắn ghế đẩu nhỏ ở sau như vậy.
Xem xong triển lãm hoa cúc trở về, đang đi trên đường thì gặp phải “Đội chiến xa” của cơ quan đại viện. Một đám thiếu niên đi từ đại viện ra, toàn là kiểu chơi bời lêu lổng, mỗi người đạp một chiếc xe đạp, trong miệng ngậm thuốc lá, trên tay lái cắm hai thanh đao đứng thành một tốp bên đường.
Khu Bách Vạn Trang bên đường Ngọc Tuyền có rất nhiều cơ quan đại viện quân đội kiểu này, trong mỗi đại viện đều có một đám chơi bời lêu lổng. Mấy đứa này đều đã lên trung học, là cái tuổi thân thể cường tráng tinh lực tràn trề, có lửa không chỗ trút, thường ngày kết bè kết phái ở bên ngoài làm loạn, tìm chỗ gây hấn khắp nơi, không có việc gì cũng có thể tìm người gây phiền toái.
Ngày đó, chính là bởi vì nhóc ba không biết gì, có chút tò mò, ngồi ở trên cái ghế đẩu nhỏ quay đầu nhìn chằm chằm đám người không quen biết kia mấy lần……
Thằng dẫn đầu đám người kia tên là Lục Viêm Đông, được gọi là “anh Đông”, còn đang học trung học. Sống trong ký túc xá đại viện quân khu Bách Vạn Trang, ngày thường rất ngạo mạn, xưng vương xưng bá, đến chủ tịch nước cũng không coi ra gì.
Nhóc ba nhìn Lục Viêm Đông thêm mấy lần, trong mắt bọn họ thì đây chính là khiêu khích, “Phạm nhìn”.
Lục Viêm Đông liền phi xe xông lên, chặn ngang đầu xe của cha La.
“Nhìn cái gì hả? Nhìn cái gì?! Nhìn cả nhà ông đấy!” Lục Viêm Đông mắng.
“Chúng tôi không có nhìn cậu.” Cha La nói.
“Tôi nói các người nhìn chính là nhìn! Ai cho mấy người nhìn hả!?” Lục Viêm Đông không buông tha.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thật đúng là nhàm chán, ngang ngược mạnh mồm không thèm nói phải trái.
Vào thời điểm đó, mấy đứa nhóc đầu gấu ở Bắc Kinh đều là như vậy cả. Cái truyền thống bạo ngược được truyền lại trong mười năm của cuộc cách mạng văn hóa đã gieo rắc hạt giống bạo lực cùng sự thách thức hoang dại vào lòng những người trẻ, làm hư hỏng linh hồn của cả một thế hệ.
Xe đạp của cha La bị ném đi, đập phá lung tung. Nhóc ba bò từ cái ghế nhỏ trên xe ra, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, sau đó là tiếng khóc thét vang khắp mấy ngõ nhỏ.
Lúc đó La Cường được mấy người anh em báo tin, từ đại tạp viện chạy như bay ra ngoài, ghim sau thắt lưng một cọng dây xích, trong tay còn cầm một cây kìm sắt dùng để dỡ than tổ ong.
Anh cả nhà họ La đang khuyên can, cầu xin: “Chúng tôi không hề nhìn gì các cậu, đừng đánh, để chúng tôi đi được không……”
Đối phương chính là không có việc gì nên nhàn rỗi, đứng trên đường vênh mặt đắc ý, nhặt quả hồng mềm cố mà bóp, vốn cũng không muốn như thế thật.
Lục Viêm Đông lấy chân đạp cha La hai cái, nhóc ba ngồi ôm đầu “oa oa” khóc lớn. La Cường đứng từ xa liếc mắt một cái đã nhìn thấy, cầm cây kìm sắt mạnh mẽ đi tới.
“Mẹ mày, không được đánh cha tao.” La Cường lạnh mặt.
“ĐM, mày là ai?” Lục Viêm Đông trừng mắt.
“Cũng đừng đụng đến em trai tao.” La Cường một tay ôm nhóc ba đang tủi thân khóc, sờ sờ đầu, sờ trên người, xác nhận không bị thương thì đem nhóc ba qua đứng ở phía sau gốc cây.
“Ông mày cứ thích động vào đấy, làm sao hả?!”
“Nhanh cút cho tao.” La Cường nói.
“ĐM mày đang ép ông mày đấy nhé!” Lục Viêm Đông xông lên đá La Cường.
“Mẹ mày, ép mày à.” Đáy mắt La Cường đỏ thẫm không lộ vẻ mặt gì, thấp giọng mắng xong câu này thì cầm theo kìm sắt vung mạnh lên……
Anh Đông trước kia chưa từng gặp ai dám chắn đường hắn ta, ỷ vào bên mình có nhiều người nên không đặt La Cường vào mắt, không ngờ lại gặp phải người cứng đầu như vậy.
La Cường vung kìm sắt như đồ chơi lên đập thẳng vào chân người, khiến cái chân đó què luôn.
Bên đối phương thấy vậy thì rút mã tấu sau thắt lưng vây lên đánh. La Cường kéo dây xích ra, mỗi lần quật xuống đều thấy máu, ra tay rất tàn nhẫn……
Khi đánh nhau những đứa trẻ trong cơ quan đại viện chú ý nhất là khí thế, cậy vào “Tụi tao là bộ đội đại viện”, “Tụi tao có nhiều người”. Đám người này ồn ào thích đi mắng chửi người nhưng một khi động tay chân thật thì chỉ là tép riu trong ngõ nhỏ. Còn mấy đứa nhỏ nhà nghèo xuất thân