Ngày hôm sau, một ngày nghỉ cuối tuần rất bình thường, trước đó Thiệu Quân còn cố ý gọi điện thoại hỏi Lại Bột Bột: “Còn chưa cứu được cảnh sát Trình sao?”
Bên kia nói, không cứu được, anh Chiến vẫn luôn đàm phán với Đàm Ngũ Gia, nhất định đối phương vẫn còn ở trong kinh thành, nhưng luôn đổi chỗ gọi điện thoại, công an rất khó xác định vị trí, anh Chiến chúng ta cũng đã chuẩn bị xong một ngàn vạn, chỉ chờ chuộc người nữa thôi.
Thiệu Quân vội vàng dặn dò Lại Bột Bột và Loan Tiểu Vũ qua điện thoại, coi chừng La Chiến, đừng xúc động, nhất định đừng làm có việc ngốc, cố gắng kéo dài thời gian, đừng đưa tiền, đừng lấy mạng đổi mạng, hơn nữa đừng ép đến nỗi đối phương phải giết con tin, có thể kéo dài thêm mấy ngày thì hay mấy ngày.
Thiệu Quân ngắt điện thoại, thắt dây lưng đàng hoành, đè thấp vành nón, hít một hơi thật sâu, theo bản năng sờ sờ bụng nhỏ, cất bước đi ra khỏi văn phòng.
Tối hôm qua La lão nhị nổi điên, hất đổ một nồi mỳ trong nhà ăn, sau đó ngồi xổm trên mặt đất gào khóc một trận, mọi người không hiểu được tại sao người này lại khóc.
Đội trưởng Thiệu xông lên dùng gậy cảnh sát nhẹ nhàng chế ngự người này, sau đó bắt người đi, trước tiên là giam ở phòng tạm giam nửa ngày, tiến hành phê bình giáo dục, sau đó chuyển đến phòng phát tiết tâm lý.
Thiệu Quân giải thích với đồng nghiệp trong văn phòng: “Không sao đâu, cái người La Cường này chính là lâu lâu cần phải trút một trận, giống như con mèo đực phát dục vậy đó, hắn có bệnh động kinh cố định theo mùa, nhốt mấy ngày là biết điều ngay, không có chuyện gì lớn cả!”
Bọn nhãi con lớp số 7 đều rất lo lắng, lúc ăn sáng còn quan tâm hỏi: “Đội trưởng Thiệu, đại ca chúng tôi vẫn bị nhốt à, lúc nào mới được thả ra vậy?”
Thiệu Quân liếc mắt nói: “Chờ đến lúc nên thả thì sẽ thả anh ta thôi.”
Nhãi con lớp số 7 hỏi: “Đại ca đã ăn cơm sáng chưa? Đừng để bị đói đấy.”
Thiệu Quân hừ nói: “Anh ta ăn đến no rồi!”
Khi nào La Cường được “thả” ra, Thiệu Quân có thể nói thật với mấy nhãi ranh này sao?
La Cường đương nhiên là làm xong việc sẽ được “thả” ra ngoài, Thiệu Quân được yêu cầu giúp La Cường tạo một lý do hợp lý để không ở lại nhà tù qua đêm nay.
Thiệu Quân nhìn vào cánh cửa sắt của căn phòng tâm lý, sau đó khóa thật chặt lại từ bên ngoài. Y đi ngang qua cửa tòa nhà văn phòng, còn thoải mái chào hỏi mấy đồng nghiệp đi ngang qua: “Đội trưởng Điền, tan tầm hả? Hẹn gặp lại ngài sau.”
Cố ý lựa chọn cuối tuần, để canh được khoảng cách giao ca của các quản giáo vào thứ bảy chủ nhật này, quản lý yếu kém, khu nhà giam không đủ người, lòi ra một kẽ hở.
Thiệu Quân đi từ trong tòa nhà ra ngoài, đi vòng một quãng đường dài, ẩn nấp phía sau con đường nhỏ, lại quay trở về.
Y dọc theo tòa nhà bên ngoài trèo lên thang cứu hộ, người không biết, quỷ không hay, thò tay ra ngoài cửa sổ, tháo vít cửa sổ sắt đã chuẩn bị từ trước, rồi từ bên ngoài mở cửa sổ ra..…..
La Cường thò người ra ngoài, tầm mắt hai người đối diện nhau, dùng ánh mắt vững vàng ăn ý nhìn đối phương để xác nhận với nhau: Tất cả đều theo kế hoạch.
Tới lúc này rồi, một câu vô nghĩa cũng không cần phải nói, nói càng nhiều càng dễ dàng bại lộ.
Thiệu Quân dẫn đường, hai người nối đuôi nhau đu thang rồi bò xuống ống, xuyên qua bụi cây nhỏ rồi chui vào cửa sau nhà ăn……
Phòng trút tâm lý có giám thị thăm dò, video giám sát đã bị động tay động chân trước đó.
Đại khái cách là do La Cường nghĩ, nhưng La Cường không hiểu trình tự thao tác máy tính, người ra tay thực hiện là Thiệu Quân. Hệ thống video theo dõi vẫn luôn dừng lại ở mỗi một thời gian cố định, La Cường nghiêng người ở trên cái giường nhỏ ngủ, ngủ ngáy hồng hộc, cái mũi phì phò, trên thực tế, người trong phòng đã lặng lẽ chuồn mất từ sớm. Thiệu Quân cược rằng mấy quản giáo thay ca cuối tuần, quản lý sẽ có chút hơi sơ hở, sẽ không ai quan sát kỹ những manh mối này.
Người ngoài không biết có một cửa ở chính giữa, Thiệu Tam Gia là người trong nghề, y biết lợi dụng sơ hở như thế nào, làm bức tường cao chót vót mở ra một cái lỗ từ bên trong, quả thực dễ như trở bàn tay.
Nửa giờ sau, một chiếc xe tải vận chuyển lớn của công ty bên ngoài chở nhiều loại nguyên liệu gồm thịt hộp, rau củ và thực phẩm lái vào cổng nhà tù.
Thiệu Quân và người lái xe nói chuyện phiếm: “Tài xế Trương, vất vả rồi.”
Tài xế giơ tay chào hỏi, cười tủm tỉm: “Cảnh sát Thiệu, không vất vả! Ngài kiểm hóa đơn nhé!”
Tài xế Trương lái xe giao hàng là người quen cũ của khu nhà giam số 3. Ngục giam vì vấn đề bảo đảm an toàn, mỗi lần đều dùng cùng một người tài xế giao hàng, hiểu tận gốc rễ, sẽ không dễ dàng đổi gương mặt khác.
Xe vận tải được trang bị kho ướp lạnh, các thùng hàng nhanh chóng được dọn dẹp làm trống, trong thùng xe có từng đợt khí lạnh bay ra ngoài.
Nhiệt độ của thùng lạnh này gần tương đương với ngăn đá tủ lạnh, chỉ khoảng 7 độ C.
Thiệu Quân đặc biệt nhiệt tình đưa cho tài xế một điếu thuốc, còn giúp đối phương châm lửa.
Thiệu Quân nói: “Bác tài, vừa lúc tiện đường, tôi ngồi nhờ xe đi ra ngoài nha.”
Tài xế vui vẻ mà gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Lão Trương vững vàng lái xe, dừng lại ở trạm gác đầu tiên của nhà tù.
Loại xe này ra vào lấy hàng nên đặc biệt phải kiểm tra nghiêm ngặt, tránh cho việc bí mật mang theo “hàng lậu”.
Huống hồ, đứng ở gác trạm canh đều là cảnh sát vũ trang, không thuộc cùng một hệ thống với quản giáo nhà tù, cũng không cùng một cấp trên quản lý. Bình thường cảnh sát vũ trang sẽ không trực tiếp giao tiếp với phạm nhân, tuyệt đối không có tư tình quan hệ cá nhân với phạm nhân, những người giữ cửa này, chỉ khi thời khắc có trường hợp khẩn cấp cần trấn áp bạo loạn, tránh cho cảnh sát và bọn tội phạm bên trong thông đồng âm mưu mà gây chuyện.
Thiệu Quân móc ra thẻ chứng nhận rồi quét trên thiết bị nhận dạng điện tử, đèn xanh lóe sáng, cửa lớn chậm rãi mở ra, cảnh sát vũ trang vừa thấy là xe vận tải đồ ăn mỗi cuối tuần đều ra vào khu nhà tù thì cũng không để bụng.
Xe vận tải chậm rãi được thông qua, sau khi cánh cửa sắt đóng lại sau thân xe, ngay lập tức đối mặt với trạm gác của cánh cửa thứ hai.
Một anh đội trưởng cảnh sát vũ trang vươn tay ra ý bảo dừng xe lại.
Thiệu Quân hạ cửa sổ xe xuống ló đầu ra, cái đầu đội mũ nghiêng nghiêng: “Này, xe chở hàng vào nhà giam thôi mà.”
Tiểu đội trưởng như không nghe thấy, cảnh giác đi qua lại nhìn quét thùng xe dài 10 mét.
Với kích cỡ thùng xe này, vận chuyển mấy chục người dễ như trở bàn tay.
Thiệu Quân theo bản năng, móc ra hộp thuốc, đưa cho đối phương một điếu, muốn cho người này thả lỏng chút, đừng căng thẳng như vậy. Mặt anh đội trưởng trở nên hung dữ, ngăn lại, phải đứng gác thường xuyên, không nhận hối lộ thuốc!
Anh đội trưởng hỏi: “Trong xe chứa gì?”
Tài xế đáp: “Thực phẩm giao cho khu nhà giam số 3, đều đã dọn sạch rồi, xe tôi trống không.”
Đội trưởng trẻ: “Sau xe không có người hay chứa đồ gì chứ?”
Thiệu Quân xen mồm nói: “Đây là tài xế Trương, mỗi tháng đều đưa hàng đến, người quen cũ!”
Đội trưởng đối với công việc cực kỳ nghiêm túc có trách nhiệm, không định vì người quen cũ mà bật đèn xanh, việc công xử theo phép công, dò xét bằng thiết bị tia hồng ngoại.
Thiệu Quân ngồi ở vị trí phó lái, mông dịch qua dịch lại, cực lực làm cho cơ bắp mình thả lỏng, thật ra mẹ nó cẳng chân bụng dưới của y đều sắp chuột rút rồi, run đến dữ dội!
Y nhìn mấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang mở thiết bị hồng ngoại, tỉ mỉ đảo qua toàn bộ các góc độ vị trí của thùng xe. Ở cổng gác thứ hai, sử dụng máy dò nguồn nhiệt hồng ngoại để xác định xem có giấu người vào thùng xe hay không. Cơ thể con người là vật sinh nhiệt, chỉ cần phát hiện ra nguồn nhiệt bất thường thì sẽ phát ra âm thanh cảnh báo ngay lập tức, ai cũng đừng mơ chạy thoát. Trước đây mỗi lần Thiệu Quân lái xe riêng ra ngoài, đều sẽ bị quét tia hồng ngoại một lần.
Anh đội trưởng tra xét một lúc lâu, trừ bỏ hai nguồn nhiệt chói lọi là tài xế và cảnh sát Tiểu Thiệu này, không tra ra còn