Đối với La Cường mà nói, trở ngại lớn nhất trong chuyến này chính là không cách nào biết được địa điểm kẻ thù giam giữ Trình Vũ. Trước đây khi làm việc, hắn đều có đầy đủ thời gian và cơ hội thiết kế đường đi, thậm chí còn thăm dò hiện trường trước tiên, thiết lập bẫy bao trùm bên ngoài.
La Cường nghĩ nghĩ rồi nói với người lái xe: “Quan sát tình hình của thằng ba là được.”
Thiệu Quân vừa lái xe vừa nhíu mày: “Người bị bắt cũng không phải em trai anh, bây giờ anh còn quan sát anh ta làm cái rắm gì?”
La Cường: “Tôi không nhìn quan sát nó thì quan sát ai? Dù sao bố cũng không biết họ Đàm ở đâu.”
Thiệu Quân: “Chúng ta làm sao mới có thể tìm được cảnh sát Trình đây?”
Bàn tay thô ráp của La Cường nắm lấy cổ Thiệu Quân từ phía sau, không có sử dụng lực, nhẹ nhàng đùa bỡn xương cổ tinh tế, như là tự hỏi, chậm rãi nói: “Thằng già họ Đàm muốn ám toán thằng ba, cho nên tôi sẽ quan sát thằng ba, họ Đàm chỉ cần thò đầu ra một cái, tôi sẽ giết hắn. Nhất định bây giờ thằng ba đang tìm khắp nơi, tìm xem bọn họ nhốt cảnh sát nhỏ kia ở nơi nào, tôi chỉ cần quan sát nó một cái, xem nó đi đâu, cứ lần theo đám dây leo mà thu một bầy.”
Trên mặt Thiệu Quân không tự chủ được hiện lên cảm xúc lưu luyến nhỏ, từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn La Cường một cái thật sâu.
Đi theo La Cường làm việc, nghe người này chỉ huy, trong lòng đặc biệt tự tin, kiên định.
Y là cảnh sát, việc hiện tại y đang làm chính là chặt đầu mua bán, nhưng trước nay y chưa từng yêu một người như vậy, vì La Cường, chuyện gì y cũng có thể làm.
Dọc đường từ Thành Hà đến thành phố, La Cường không hề nhàn rỗi.
Thiệu Quân ở phía trước lái xe, thỉnh thoảng từ kính liếc mắt một cái, nhìn vị ông lớn trên ghế sau xe kia lột bỏ một thân quần áo ướt dầm dề, gần như lột sạch, sau đó cải trang giả dạng, thay hình đổi dạng.
La Cường gần như biến thành một người khác, không nhìn kỹ thì ngay đến người thân thiết bên cạnh cũng có thể bị hù nhảy dựng. Hai ngày nay hắn cố ý không cạo, để một chòm râu. Tóc hắn dày rậm rạp, có râu gai che ở môi và cằm, còn cố ý dùng thuốc màu làm cho râu tóc hoa râm bù xù, lập tức già thêm mười mấy tuổi.
Hắn thay một bộ quần áo lao động của thợ sửa điện, đội thêm nón bảo hộ. Khi mặc bộ quần áo này vào, trong xe lập tức tràn ngập nồng nặc mùi bụi bặm, mùi mồ hôi, mùi vôi, mùi sơn, xông chết người, khiến Thiệu Quân nhịn không được che mũi lại, muốn cách xa người này mấy thước. Đây cũng là do La lão nhị cố ý muốn, em đừng đến cửa hàng mua cho bố một bộ quần áo mới làm gì, thứ bố muốn chỉ là quần áo cũ, quần áo công nhân làm trên công trường từng mặc ba tháng chưa giặt lần nào!
Thiệu Quân chuẩn bị trang bị cho La Cường lấp đầy một cái bao lớn, La Cường cúi đầu lục xem một lần, nhướng mày hỏi: “Không có súng à?”
Thiệu Quân lái xe mắt nhìn thẳng, ra vẻ bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Anh muốn súng làm gì?…… Phải cần thứ đồ đó sao?”
Trong xe bỗng dưng lâm vào trầm mặc, trong lòng hai người đều đang âm thầm gợn sóng, đều có tính toán riêng cho mình.
Mắt La Cường nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút để ý, mặt không biểu cảm: “Bánh bao, ngưng ở đồn công an gần đây là được rồi, em đừng đi cùng.”
Giọng Thiệu Quân nhẹ nhàng, giọng điệu lại lộ ra bướng bỉnh: “Vì sao tôi lại không thể đi cùng?”
La Cường: “Người khác sẽ thấy em…… Bố tự mình đi, không liên lụy đến em.”
Xe bỗng nhiên rẽ ngoặt, đậu ở ven đường, xông lên vỉa hè, bánh xe bởi vì phanh gấp mà phát ra tiếng kháng nghị bén nhọn.
Hai tay Thiệu Quân gắt gao nắm tay lái, đôi mắt trừng mắt kính chiếu hậu, cả nửa ngày không nói nên lời.
La Cường mở rộng đùi ngồi ở trên ghế sau, cũng không nói lời nào.
Thiệu Quân rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Anh hai, còn có thể có con đường nào khác không?…… Không giết người không được hả?”
La Cường: “Đàm Lão Ngũ cần phải giết. Hai nhà kết thù đến nước này, người này không chết, tương lai sẽ vĩnh viễn là một tai họa lớn, bố cũng không còn cách nào khác ở bên cạnh thằng ba, che chở nó và người bên cạnh nó.”
Thiệu Quân đề cao âm thanh, không thể nhịn được nữa: “Trên tay anh dính máu, nắm mấy mạng người, chỉ vì thằng ba nhà anh có thể sống tốt qua ngày?!”
La Cường lạnh lùng nói: “Máu trên tay bố cũng không phải là ít.”
Thiệu Quân: “Anh định cả đời cứ như vậy sao?”
La Cường: “Đây là ngày đầu tiên trong đời này em quen bố sao?”
Xe ngừng ở đầu hẻm cục công an Hậu Hải, ẩn nấp sau mấy cây hòe già, thời gian từng phút từng giây trôi đi, những dày vò đậm đặc cũng trôi theo.
Hai người một trước một sau, đều nhìn ngoài cửa sổ, đều không nói lời nào, ngón tay không ngừng gảy gảy cho tàn thuốc rớt xuống, lộ ra cảm xúc hỗn độn phiêu tán.
Làm một vụ lớn như vậy, Thiệu Quân không phải chưa từng đấu tranh tư tưởng, không phải không nghĩ tới. Đối với mỗi người đi vào trong cái vòng này, đây là điều không cách nào có thể trốn tránh cả. Trình Vũ một thân chính khí, ghét cái ác như kẻ thù, tàn phế một cánh tay rồi lần lượt gặp kiếp nạn, người này chính là vì tình cảm mà phải trả giá cả đời. Cũng vì điểm này, Thiệu Quân bội phục Trình Vũ, thậm chí hiếm thấy mà sinh ra được một loại cảm xúc giống nhau, đều là đàn ông, đều là vì người trong lòng của bản thân cả.
La Chiến yêu Trình Vũ như vậy, vì cứu Trình Vũ anh ta có thể bán hết toàn bộ tài sản, cũng không cần mạng mình, mấy năm nay anh ta vì theo đuổi cảnh sát Tiểu Trình, ngày ngày một đường chạy đến sân lớn khu đại viện hiếu kính bác trai bác gái, chú thím, lần này tất nhiên muốn đầu rơi máu chảy, đạo nghĩa không thể chối từ.
Mà La Cường thì sao? Đời trước La Cường cứ như nợ em trai, đời này tới trả nợ, một lần rồi một lần mà vì La Tam hiến cái mạng già, chịu khổ chịu tội. Ngày nào đó dù La Cường thật sự chết vì La Chiến, có lẽ La Chiến cũng không biết được, cuối cùng anh trai mình chết như thế nào, cuối cùng là chết vì ai, đời này là sống vì ai?
Thiệu Quân thì sao? Thiệu Quân chính là vì La Cường.
Bình thường ông nội đây là một người có thói kiêu ngạo, cao quý, không bị tiền bạc cám dỗ, không khuất phục quyền thế, y phải sợ ai, quan tâm ai? Đã khi nào từng lăn lộn rắn chuột một ổ cùng với các phạm nhân trong tù chưa? Trong đội đã từng có phạm nhân không ngừng muốn tiêu tiền hối lộ hắn, mua điểm giảm hình phạt có, mua điểm chấm công có, mua ân xá để chữa bệnh cũng có, Thiệu Quân đã từng dính phải mấy cái đó đâu? Nào có thích tiền? Nhưng vì La Cường, y sắp như không quen biết chính mình, đời này cứ vậy mà bị hủy cùng một chỗ với La lão nhị, hai người cùng nhau đốt thành tro, hóa thành khói……
La Chiến bên kia mới vừa nói chuyện điện thoại với Đàm Ngũ Gia một lần, Trình Vũ ở trong điện thoại gian nan hộc máu.
Hai người núp trong bóng tối nhìn La Chiến lái xe jeep trở về. La Chiến dừng xe, gục trên tay lái, gào khóc một trận, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Khi La Chiến xuống xe, khiến người ta sắp nhận không ra, mặt gầy đi một vòng, râu không cạo, đôi mắt sưng to thành trái lựu đang há to miệng.
Mắt La Cường cách cửa kính lạnh lùng nhìn, thấp giọng mắng: “Thằng khốn không có triển vọng này……”
Thiệu Quân từ xa xa mà nhìn La Tam, hỏi La Cường: “Ngày nào đó nếu tôi xảy ra chuyện, bị người ta bắt cóc, anh không khó chịu? Không khóc sao?”
La Cường hừ nói: “Ai dám động vào một cọng lông trên người em thì làm thịt người đó, khóc làm được cái rắm gì?”
Thiệu Quân nổi giận nói: “La Chiến khóc vì gia đình anh ta, cảnh sát Trình xảy ra chuyện anh ta có thể không đau lòng sao? Anh ta có phải tùy tiện khóc vì người khác đâu?…… Tôi cảm thấy La Chiến rất đàn ông.”
Đợi cho La Chiến bước ra khỏi sân nhỏ của đồn cảnh sát một lần nữa, hai quả lựu to đỏ thẫm như được phóng ánh sáng, hai tay kích động đến phát run, tay vẫn cầm vali mật mã đựng tiền chuộc.
La Cường liếc mắt một cái đã nhìn thấy, lập tức phân phó Thiệu Quân: “Công an chắc đã xác định được địa điểm, tìm được con bò cạp già kia rồi, đuổi theo thằng nhóc thối đó đi.”
Ngày đó, chuyên gia điều tra tội phạm tổ chuyên án của Sở Công an, dựa vào tin truyền miệng Trình Vũ cung cấp cho La Chiến, sử dụng công cụ phân tích một loạt ám hiệu Trình Vũ để lại cho bọn họ. Các tin nhắn trên điện thoại di động để lại những tiếng động đặc trưng và ký hiệu tạp âm trên một con phố nào đó, tiếng ca hát phát ra ở tòa nhà xung quanh, tiếng thi công, tiếng rao của quầy trộn tương, Trình Vũ thậm chí một bên phun máu, một bên dùng tiếng ho khan thể hiện liên tiếp các ám hiệu mã Morse, chính xác là một tầng lầu nào đó……
Xe chậm rãi chạy ra khỏi chỗ được bóng cây che đậy, lặng lẽ bám sau xe La Chiến.
La Cường lấy từ bao đồ ra một cái tua-vít sắc bén, một cái kìm cơ giới rất nặng.
Hắn thoáng nhìn đôi giày vải bị hở miệng trên chân mình, nhíu mày nói: “Bố quên bảo em mang đôi giày.”
Bình thường người này chỉ mang giày vải, không thay đổi giày khác, hơn nữa mang giày cứ thích kéo lê, giày lúc nào cũng phải mua lớn hơn một số.
Thiệu Quân cúi xuống vị trí bàn đạp, cởi chiếc