Trời bắt đầu tối, Thiệu Quân và La Cường cuối cùng cũng dọn dẹp hết đồ đạc trong xe, xóa đi mọi dấu vết, nhanh chóng lái xe trở về nhà tù, nếu không trở về thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Lúc này trong khu nhà tù cũng náo loạn.
Cảnh sát Tiểu Mã làm nhiệm vụ trực camera trong phòng giám sát, vừa uống trà vừa chơi game, cứ mười phút lại nhìn màn hình, hồi lâu sau đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn nên chồm tới, tiến lại gần cái màn hình nhỏ giám sát phòng giải tỏa tâm lý.
Cũng là vì là cuối tuần, các phạm nhân được tự do đi lại trong buồng giam, sau đó ra sân chơi bóng.Quản quáo thay ca liên tục, mọi người ra ra vào vào, đa số đều ở trong sân bóng rổ duy trì trật tự, nên không có ai quá chú ý đến camera giám sát.
Mã Tiểu Xuyên nhìn trái nhìn phải, bỏ điếu thuốc trêи miệng xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Bà mẹ nó, tên này cũng lạ lùng nhỉ..."
"La lão nhị nằm bất động giường cả buổi trưa sao? Sao lại nằm tư thế này, không sợ trẹo cổ à, trở mình cũng không có?"
...
Cảnh sát nhỏ này không ngốc đến vậy, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Màn hình giám sát có vấn đề rồi.
La lão nhị nằm trong phòng giải tỏa tâm lý có vấn đề rồi!
Cảnh sát Tiểu Mã bỏ đồ trong tay xuống, vội vàng xuống lầu, đến phòng giải tỏa tâm lý ở lầu hai của tòa nhà văn phòng, kéo cửa, phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, khóa rất chắc, thấy cũng không có bất thường.
Nhưng tông cửa đùng đùng bên ngoài, bên trong lại không thấy lên tiếng, không có một tiếng động nào.
Cảnh sát nhỏ không tìm thấy chìa khóa trong phòng trực, chùm chìa khóa lớn hay treo trong phòng sao tự nhiên mất tiêu rồi?
Ngay sau đó, trưởng nhà giam cũng bị hoảng hốt theo, sải bước ra khỏi khu ngồi xem của sân bóng rổ, trầm giọng hỏi: "Cái gì? Chìa khóa mất rồi? Cửa không mở được? Còn La Cường thì sao?"
"Cậu ta rốt cuộc còn ở trong phòng không? Tôi không tin. Chẳng lẽ một người sống sờ sờ có thể biến mất ngay dưới mũi chúng ta!"
Khu giam đã liên lạc với Thiệu Tam gia buổi sáng vừa tan tầm về nhà. Cuộc gọi đổ chuông vài giây mới được bắt máy.
Tiểu Mã hỏi trong điện thoại: "Tiểu Thiệu, anh giữ hả?"
Thiệu Quân giọng nhừa nhựa, giống như vừa mới bò ra khỏi giường: "Đang ngủ ở nhà, mới dậy, giữ cái gì?"
Tiểu Mã: "Anh cầm xâu chìa khóa trong văn phòng về nhà rồi hả?"
Thiệu Quân lẩm bẩm: "Hả? Tôi à? ... Chắc là tôi đã cầm nhầm rồi. Nó ở trong túi quần của tôi. Tôi để quên chìa khóa cá nhân trong văn phòng, cất nhầm xâu chìa công cộng vào túi. Tôi quay lại ngay, chờ một chút."
Trưởng nhà giam muốn bùng cháy, rống lên: "Tiểu Thiệu này làm sao vậy, chuyện đã như vậy chúng ta cứ ngồi chờ cậu ta trở về à? Thật là vô nghĩa! Mau tìm cái chìa khóa dự phòng mở ra kiểm tra!"
Bộ dự phòng thường không ai động vào, lúc cần thì tìm hoài chẳng thấy đâu. Cảnh sát nhỏ loay hoay trong phòng trực một lúc lâu, tìm ra một đống chìa khóa, từ căng tin, nhà tắm, hộp thư, ký túc xá, từ văn phòng làm việc, phòng kế toán, còn có chìa khóa két sắt ..
Trưởng trại giam nghĩ đúng là một đám vắt mũi chưa sạch, lúc cần kíp thì chẳng có lấy một ai đáng tin cậy.
Trưởng trại giam cầm trêи tay một đống chìa khóa, tra thử từng chiếc một nhưng không mở được, thử mãi cuối cùng cũng ra được cái chìa đúng, vội vàng mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, một vài cảnh sát cầm dùi cui điện xông vào, trong tư thế sẵn sàng hạ gục ai đó, đồng thời hét vào vật thể đang nằm bất động bên giường: "La Cường?!"
Người trêи giường uể oải lật người, ngưng động tác tay, trừng lớn mắt nhìn mấy cảnh sát: "Hả, gọi bố làm cái gì?"
Cảnh sát nhỏ: "..."
Trưởng nhà giam: "......"
Trưởng nhà giam và mấy quản giáo không ngờ rằng thật sự có một người nằm trêи giường, mà người này vẫn là La Cường, mắt mũi thật, còn có ai nhìn nhầm La lão nhị sao?
La Cường trở mình nằm ngửa, lưng quần hắn nới lỏng, qυầи ɭót mở ra một nửa, hắn đang tuốt của quý trong tay, đầu khấc sưng đỏ phun ra mấy giọt chất lỏng, trêи tường cũng có mấy dấu vết loạn xì ngầu. Rõ ràng là hắn đã quay mặt vào tường quay tay nửa ngày, tận hưởng lạc thú trong căn phòng nhỏ...
Trưởng nhà giam trợn to hai mắt, trêи trán phừng một ngọn lửa tức giận vô danh, chỉ vào hắn: "La Cường, cậu làm gì vậy? Trong tay cầm gì đó?!"
La Cường dài giọng lười biếng: "Bố đang làm gì còn không thấy à?"
Trưởng nhà giam tức giận: "Ai cho phép cậu làm như vậy?!"
La Cường nhếch môi, không hề xấu hổ nói: "Ông đây xóc lọ mà phải chỉ thị của mắt người nữa hả? Trong nội quy có ghi muốn quay tay thì phải báo cáo với quản giáo à."
Trưởng nhà giam chất vấn: "Vừa nãy chúng tôi gõ cửa và thử chìa khóa, tại sao cậu trong đây không lên tiếng?!"
La Cường nhún vai, tiếp tục đều đều xóc lọ: "Vớ vẩn, đang hăng hái quay tay, các người lần lượt tới gõ cửa, làm tôi khó chịu, mấy người muốn nhìn tôi quay tay à?"
Trưởng nhà giam: "La Cường, cậu cố tình quay lưng lại với chúng tôi để chúng tôi không thể nhìn thấy, cố tình chọc chúng tôi sốt ruột đúng không?"
La Cường vui vẻ nói: "Tại cởi quần nên hơi xấu hổ! Nếu không quay lưng lại chẳng lẽ mấy người muốn tôi chĩa cái này vào camera hả?"
"......"
Trưởng nhà giam trại giam mới nhận ra rằng ông không nên nói nhiều với con gấu cợt nhả mặt dày này.
La Cường liếc nhìn cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh trưởng nhà giam, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cảnh sát nhỏ ấy, cố ý tuốt hai cái, bắn tinh trước mắt bao người.
Những lần vuốt ve cuối cùng, hắn không thương tiếc xoa nắn gốc ƈôи ȶɦịt của mình, ngón tay thô to gần như muốn tuốt tróc một lớp da, ước gì có thể tuốt đến xuất huyết từng cái gân xanh nổi lên ... ɖu͙ƈ vọng với Thiệu Quân bị đè nén không thể bắn ra bây giờ trút hết trước tất cả ánh mắt chất vấn như hổ đói rình mồi của trưởng nhà giam và nhóm quản giáo.
Cảnh sát Tiểu Mã chưa bao giờ nhìn thấy một tù nhân khó nhằn như vậy. Cậu còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cậu cầm dùi cui hung hăng chỉ thẳng vào hắn: Anh có biết xấu hổ không? Anh có biết viết từ "xấu hổ" như thế nào không vậy?
Cảnh sát Mã cúi gương mặt đỏ bừng, quay người đi.
Trưởng nhà giam dưới cơn giận dữ, cho La Cường bị nhốt thêm một ngày đêm vì sự kiện này.
Lúc Mã Tiểu Xuyên chạy trở lại phòng giám sát, mở video lên, đột nhiên phát hiện video trong phòng giải tỏa tâm lý đã trở lại bình thường. Trong máy quay, La Cường đang nằm trêи giường, hai chân tách ra, kéo quần chậm rì, buộc dây quần, lấy giấy vệ sinh trêи đầu giường lau tay, thậm chí còn cố tình nheo mắt vào camera, nở một nụ cười khiêu khích xấu xa. .. Đúng là quỷ ma gì đâu không!
Hành lang vang lên mấy tiếng huýt sáo, Thiệu Tam gia vào phòng thăm dò: "Xuyên Tử?"
Tiểu Mã nhìn lên: "Ôi, cái anh này..."
Thiệu Quân vẫn đang ngậm một nửa quả dưa chuột trong miệng, nhai giòn rụm, khoa tay múa chân nói: "Xuyên Tử này, biết sao Tam gia gia đây phải xuống bếp lấy quả dưa chuột không? Mấy người bắt tôi chạy lên đây sớm xong các người tự cạy cửa luôn cũng không thèm chờ tôi mang chìa khóa lên, mấy người thật là! "
Thiệu Quân lanh mồm lanh miệng, liên tục lải nhải: "La Cường đâu có vấn đề gì đúng không? Lúc nãy tôi đã nói rồi, người này không có gây chuyện, suốt ngày chỉ toàn lo lắng không đâu! Chuyện chẳng có gì mà cứ làm cho rối lên, làm tôi phải đi lên đi xuống, ngủ mà cũng không yên !!! ... "
Cảnh sát Tiểu Mã bị Cảnh sát Tiểu Thiệu trách lên trách xuống, còn chưa kịp mở miệng, đã phải ngây ngốc nhìn bóng lưng Thiệu Quân vặn eo lắc hông đắc thắng đi mất, cũng chẳng hiểu ra sao.
Hôm đó La Cường quay tay trước mặt bàn dân thiên hạ, là để cố tình trì hoãn thời gian yểm trợ cho Thiệu Quân.
Cả hai không đi qua cửa chính của nhà tù, họ đi vào bằng cửa phụ. Nhà tù kiểm soát chặt chẽ lúc ra, còn lúc đi vào thì lại lỏng lẻo. Thiệu Quân tự lái ô tô của mình, biển số đã đăng ký, khuôn mặt quen thuộc, dấu vân tay và mống mắt đúng chuẩn. Người lính làm nhiệm vụ ở phòng trực vẫy vẫy tay để anh lái vào. Anh ta hoàn toàn không để ý người mặc cảnh phục ngồi trêи ghế sau xe chính là La Cường.
Lúc La Cường nói chuyện với trưởng trại giam và cảnh sát Tiểu Mã. Thiệu Quân đã lẻn vào phòng giám sát, động tay động chân vào chương trình máy tính để video tiếp tục, vẫn còn thùa thời gian dạo qua nhà ăn thó một quả dưa chuột lớn ...
Đêm đó, Thiệu Quân hoàn thành xong công việc, có tật giật mình lướt xem tin tức trêи mạng, đọc mấy tin tức rải rác đăng tải trêи mạng về vụ giết hại Đàm ngũ gia. Đội cảnh sát hình sự chỉ cứu