Điện thoại trong túi quần La Chiến tích tích vang lên. Vì thế La Cường thông qua cuộc trò chuyện trên điện thoại, nhanh chóng xác định nơi hắn muốn đến.
Giọng nói của hai anh em đều rất giống, chỉ có người nhà thân thiết mới có thể phân biệt, người ngoài hoàn toàn không phân biệt được, đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa rống vừa hét trong điện thoại, cho rằng lúc này đối thoại với ông ta vẫn cứ là La Chiến.
Số nhà và tầng lầu được công an phân tích ra được, mặc dù như vậy, trời sinh tính cẩn thận đa nghi một khi ra tay là phải cố thành công, La Cường vẫn không thả lỏng sơ hở xem xét nguyên cả tầng lầu một phen, xác nhận đường để rút lui.
Mô hình các hộ dân ở nhà cao tầng hình miệng giếng, chỉ 2 trong số hơn 20 hộ dân ở tầng này dán thông báo ‘’tạm ngừng cung cấp điện nước hôm nay’’. Ở hai căn nhà này, trước cửa một hộ gia đình có một lớp bụi dày, dấu chân trên đó phức tạp lộn xộn, có dấu vết kéo lê vật nặng rõ ràng!
La Cường ngồi xổm xuống, cẩn thận xem kỹ những dấu chân đó, mặt không cảm xúc, trong lòng âm thầm tính ra trong phòng đại khái sẽ có bao nhiêu người, bố cục phòng như thế nào, động thủ ra sao……
Ngày đó là lần đầu tiên La lão nhị gặp Trình Vũ tiếng tăm lừng lẫy, có thể khiến em trai hắn ngồi tù ngần ấy năm đào tim móc phổi nhớ thương, sau khi ra tù còn quấn mãi không bỏ nhất quyết đời này dù có làm hòa thượng cũng phải theo đuổi được cảnh sát Tiểu Trình!
Sau khi La Cường vào phòng thậm chí còn lười liếc mắt nhìn đám ô hợp sắp thành quỷ. Khóe mắt hắn đảo qua, nhanh chóng phát hiện người thanh niên đang ngồi dựa vào tường, hai tay bị còng sau lưng. Áo sơ mi màu trắng của Trình Vũ dính vết máu loang lổ, nhìn ra được mấy ngày nay đã bị tra tấn hành hạ, sắc mặt tái nhợt, suy yếu, nơi giữa mày lại bình tĩnh kiên nghị, không rên một tiếng.
Họng súng dí vào đầu, khóe mắt dưới vành nón ngụy trang của La Cường sắc mà bén nhọn, lóe lên tia lạnh lùng.
Vết máu đã khô chảy ra từ khóe miệng Trình Vũ khiêu khích thần kinh hắn sâu sắc, bản chất tàn nhẫn, hung tàn, khát máu của hắn trỗi dậy như tro tàn lại cháy, cả người giống một con dã thú hung ác bùng cháy lên ham muốn xấu xa ……
La Cường lắc mình tránh đi nòng súng, chợt nổi bão, trong tay cầm một thứ dẫn điện, để sợi dây kim loại dẫn dòng điện cực mạnh tới hai tên côn đồ trước mặt!!
Cùng lúc đó, La Cường liếc mắt một cái thoáng nhìn người trẻ tuổi mới vừa rồi còn suy yếu mà hộc máu ở góc tường, lúc này đột nhiên bật dậy, cõng ghế phía sau hung hăng đập lên tên côn đồ khác, sau đó hai tay vẫn trong tình thế bị còng, dùng tư thế “bay” lộn ngược ra phía sau bả vai của kẻ địch, hai chân trên không trung dùng sức vặn một cái, dùng đầu gối cứng rắn vặn gãy cổ đối thủ trong nháy mắt!
Một chiêu này khiến La Cường nhìn đến ngây người, bọn cướp còn lại trong phòng đồng loạt xông lên……
Trình Vũ như thế nào cũng không ngờ tới, người tới cứu cậu lại là La Cường.
Mà La Cường cũng không ngờ được, quá trình xuống tay lại nhẹ nhàng thoải mái hơn hắn dự đoán trước đó, tràn trề sảng khoái. Cảnh sát bị bắt cóc trước mắt này, thân thủ kiêu ngạo mạnh mẽ quả thực làm hắn kinh diễm. Thân hình gầy ốm của cảnh sát suy nhược này cực có tính mê hoặc, trình độ làm thịt người nhanh nhẹn cũng không thua gì hắn. Khuôn mặt Trình Vũ tái nhợt nhưng vẫn thật anh tuấn, mắt không thèm chớp một cái!
La Cường cầm tua-vít đâm vào ngực trái một kẻ bắt cóc, đâm thủng trái tim, máu từ giữa khe hở xương sườn phun ra ngoài, bắn trên mặt hắn.
Hắn quay người lại trong nháy mắt nhìn thấy Trình Vũ tay trái cầm súng, lông mày đen dựng đứng, vẻ mặt nghiêm nghị, nòng súng nhắm thẳng vào hắn!
La Cường vô thức theo bản năng run lên vì tức giận, họng súng Trình Vũ toát ra ngọn lửa chói mắt, máu loãng sền sệt cùng óc nháy mắt vẩy ra dính vào gáy La Cường. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn phía sau có người muốn đánh lén hắn, sau khi trúng đạn thì giống như một quả bóng hơi bị nổ tung, hộp sọ vỡ ra như một quả dưa hấu lớn vỡ tan thành từng mảnh, mềm nhũn lặng yên không một tiếng động ngã xuống đất……
La Cường hơi kinh ngạc ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trình Vũ một cái, ánh mắt vẫn hung thần(*) như cũ, lại trộn lẫn thêm một chút xúc động.
(1*) Hung thần ác sát được xem là một vị thần tương tự như Chúa Trời, Thượng đế, hoặc Thiên thần, nhưng hung thần lại làm chuyện ác để hại người. Hung thần thường được vẽ như một vị thần có bộ mặt hung ác, lạnh lùng, có một cặp sừng to ở trên đầu.
Hai người đều không ai ngờ rằng đối phương lại tàn nhẫn như vậy, thậm chí còn có thể tàn nhẫn hơn cả mình ………
Ngày hôm đó, La Cường xuất hiện làm tình thế bên trong căn phòng nháy mắt long trời lở đất……
Đôi nắm đấm như sắt thép của La Cường quật ngã bảy tám tên côn đồ, cuối cùng thì dây dưa một chỗ với Đàm Ngũ Gia, hung ác đánh đấm, mỗi một quyền, mỗi một chân, mang theo tiếng gào rống, đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Người bị bắt là Trình Vũ, chỉ là khi đó Trình Vũ không hoàn toàn biết được, hai người La lão nhị và Đàm Ngũ Gia kia từ lâu đã có mối thù sâu xa như vậy, hai thế lực như nước với lửa, không thể cùng tồn tại……
Tai nạn giao thông trên quốc lộ Bàn Sơn ở Duyên Khánh, là Trình Vũ dùng một cánh tay để thay thế cho hai anh em nhà họ La. Thế lực đứng sau lúc ấy, đúng là Đàm Ngũ Gia. Đàm Ngũ Gia vô tình hoặc là dứt khoát cố ý muốn làm anh em nhà họ La đồng thời biến mất, vì thù hận năm đó, vì muốn báo mối thù giết vợ. Chỉ tiếc thù cũ chưa báo, lại thêm thù mới, Đàm Ngũ Gia nói sẽ làm cho La lão nhị nhà tan cửa nát, cô đơn suốt đời, bởi vậy lần này mới muốn chó cùng rứt giậu(*), bắt cóc cảnh sát, chọn con đường cùng đi đến chỗ chết, người gặp nạn lại là Trình Vũ.
(2*) Chó cùng rứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả làm điều xằng bậy.
Mà hơn nữa vì Trình Vũ ở đội truy quét ma túy mà đắc tội với gia thế sâu xa của Lưu công tử, năm lần bảy lượt bị Lưu công tử khiêu khích, trả thù, sau lưng họ Lưu cậy vào người cha làm quan, vừa đúng chính là người sau màn mà năm đó La Cường bán mạng làm việc cho.
Đối với La Cường mà nói, một chuyến này có việc để hắn phải ra tay, Trình Vũ không thể không cứu. Người này đừng nói là của thằng nhãi La Tam, cho dù là người qua đường không chút liên quan nào, hắn cũng tuyệt đối không để cho người khác chịu thay cho mình, dù trời sập đất lún thì chuyện cũng là nên tự một mình bố gánh lấy, tôi che chở cho người bên cạnh tôi, khi nào mà đến phiên nhóc con cảnh sát họ Trình che chở thay người thân nhất của bố vậy?
Một đôi kẻ thù La Cường và Đàm Ngũ, cũng đã nhiều năm không có cơ hội gặp mặt, lần này chạm mặt nhau, chính là một trận quyết đấu mày chết tao sống.
Từ giữa khuôn mặt thô ráp đầy nếp nhăn của Đàm Ngũ Gia bật ra máu, đầy tuyệt vọng, tiếng ho khàn cả giọng tràn ngập cừu hận và oán giận đối với La Cường! Lão già Đàm cũng do thời vận không tốt, cảnh xưa giờ đã trở thành mây khói thoảng qua, hiện giờ giang hồ hắc đạo Kinh Thành đã thay đổi, sớm không còn chỗ cho lão Đàm đội mũ quả dưa, mặc áo nhỏ cân vạc, tay xách lồng chim, ngồi xe kéo lang bạt giang hồ. La Chiến ở bên bạch đạo làm ăn ngày càng lên cao ra tay hào sảng, càng làm càng lớn, La Cường ở bên hắc đạo giao dịch độc ác tàn nhẫn sống mái với nhau, thần cản thì giết thần, mấy năm nay cứ bị hai anh em này đánh tới tấp, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế lực không thể đỡ nổi, không lưu tình thổi quét sạch địa bàn ngày xưa của nhóm kẻ thù cũ……
Khoảnh khắc hai người cắn xé nhau, quấn lấy nhau lao ra ngoài ban công, trước khi Đàm Ngũ Gia hét lên câu cuối cùng trước khi chết, đáy mắt La Cường chợt lóe lên tia sáng sắc bén!
Trình Vũ rống giận nhào tới ôm lấy chân La Cường: “Đừng!……”
La Cường dùng một chân hất Trình Vũ đang trói buộc mình ra, máu đọng giữa hốc mắt tạo thành ánh mắt lạnh băng, bỗng nhiên ném đối thủ của hắn ra giữa không trung, vứt ra lan can ban công ở ngoài!
“A ——”
Trình Vũ nằm ở trên mặt đất đấm quyền kêu to, trơ mắt nhìn thân thể rách rưới của lão Đàm nhanh chóng rơi xuống trong tầm nhìn ……
Vật thể không xác định từ trên trời rơi xuống, xung lực mạnh mẽ xuyên qua hai tầng mái che người ta lắp để che mưa, rơi vỡ bảng hiệu quảng cáo neon to đùng dưới tầng một, máu bắn ra vài thước, thảm đến không nỡ nhìn.
Lúc này, xe Thiệu Tam Gia vừa lúc ngừng ở dưới lầu ven đường, chờ đến nóng lòng, tim cũng như ngừng đập. Y dùng kính râm che mặt, một thân thường phục, ngồi ở trong xe hút thuốc, hai chân thả lỏng run nhẹ. Thi thể nặng như bao tải lọt qua tầm mắt của kính chắn gió, y thậm chí còn nghe thấy một tiếng “rầm”, khiến người ta run lên!
Thiệu Quân trợn mắt há hốc mồm, chỉ một hai giây trong nháy mắt, yết hầu và cơ bắp co rút, không cách nào thở nổi……
“A ——”
“Có người rơi từ trên trời xuống!”
Người qua đường kinh hoảng vây xem, sốt ruột, có người báo cảnh sát, có người hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, tìm xem bầu trời có lỗ thủng nào hay không.
Thiệu Quân há nửa miệng, đầu mẩu thuốc lá rơi từ khóe miệng xuống, ngực phập phồng kịch liệt.
Y mở cửa xe, xông ra ngoài, ra sức đẩy đám người ra……
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, Thiệu Quân chỉ nhìn thoáng qua, liền nhắm mắt quay mặt đi, cắn môi cố nén sự choáng váng và chết lặng, sau đó chậm rãi quay đầu lại, cẩn thận nhìn thoáng qua, yên lặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Người trên mặt đất người đã không còn cách nào nhìn ra nổi dáng vẻ, nhưng Thiệu Quân tốt xấu cũng nhận ra được, người này tuyệt đối không phải La Cường, La Cường hóa thành một bãi máu y cũng sẽ không nhận sai.
Nhiều chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy đến, Thiệu Quân đeo kính râm, nhanh chóng hòa vào đám người hỗn loạn. Y nhận ra được mấy người xuống xe, đó là đại đội trưởng lữ đoàn cảnh sát của văn phòng thành phố, người tài giỏi đắc lực dưới trướng của ba y.
Y không cam lòng ngẩng đầu nhìn lên lầu cao, rồi lại không rõ người là từ tầng nào rơi xuống, người rơi xuống chết vừa rồi không phải La Cường, cũng không phải Trình Vũ hay La Chiến, hay bây giờ mấy người kia vẫn còn dây dưa trên lầu? Tên khốn La Cường này làm xong việc còn không nhanh chân chạy ra, chờ cảnh sát tới tận ổ diệt luôn sao?
Dù có thân thiết đến đâu thì trong lòng vẫn có một lớp màng mỏng, khi đó Thiệu Quân cũng không đoán được mục đích thật sự chuyến đi này của La Cường.
La Cường chỉ muốn giết Đàm Ngũ Gia, giải cứu con tin thôi sao?
Đời này kể cả hắn có ngồi tù đến rục xương, trước khi đi vẫn còn có chuyện cuối cùng, người mà hắn vướng bận lo lắng nhất, hắn muốn sắp xếp xong xuôi trước khi rời đi.
Mấy thằng trong phòng nằm la liệt chết hoặc gần chết, máu chảy như suối, Trình Vũ ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra xem còn có người sống hay không, gương mặt rơi vào chấn động cực độ.
Hai mắt La Cường nhìn chằm chằm Trình Vũ, từng bước đi ngang qua người này.
Trình Vũ đứng dậy, nghiêm mặt, duỗi tay ngăn lại: “Anh không thể đi.”
La Cường nói với vẻ chế giễu: “Bố muốn đi cậu có thể ngăn cản nổi tôi sao?”
Trình Vũ nhặt còng tay, ánh mắt sắc bén, vận sức chờ phát động.
Trình Vũ nghiêm túc nói: “La Cường anh vượt ngục? Tôi sẽ bắt anh về quy án!”
La Cường cười lạnh: “Bắt tôi? Chỉ bằng cậu?…… Bố đây vẫn còn một khoản muốn tính với cậu đấy!”
Trình Vũ đối mặt với nhiều cảnh tượng thảm thiết máu chảy thành sông, nếu không ra tay bắt lại La Cường thì cậu không phải Trình Vũ nữa.
Nhưng loại người như La lão nhị này nếu có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, khoanh tay chịu trói, hắn cũng không phải La Cường nữa.
Trong nháy mắt Trình Vũ ra tay chế ngự đối phương thì La Cường đã xuất chiêu đỡ, giáng cho đối phương một cú đấm dữ dội, một lần nữa gây ra cơn bão máu!
La Cường không ngờ cả người Trình Vũ vết thương chồng chất chảy máu còn không quên tận chức tận trách, vẫn cứ không chịu buông tha hắn, còn muốn bắt hắn về quy án?!
Hai bên dùng hết toàn lực, một đôi nắm đấm như sắt của La Cường đấu với đòn chân hoa cả mắt của Trình Vũ. Anh tới tôi đi chỉ qua mấy chiêu La Cường đã âm thầm kinh ngạc cảm thán, cảnh sát trẻ tuổi này, thân thủ quả quyết, tính cách rắn rỏi khí khái bất thường, xác thật quả không phải là người bình thường, cũng khó trách thằng ba liếc mắt một cái đã thích Trình Vũ, muốn khăng khăng một mực phân cao thấp với người này ……
Cảnh sát trẻ mặt lạnh, khí thế hùng hổ doạ người, một bước cũng không nhường, ở mặt kia tất nhiên không phải dạng hiền lành, không chừng đã nắm chặt nhãi con La Tam kia trong lòng bàn tay, cả đời ăn đến gắt gao…… Trong một khắc La Cường có một ý nghĩ mãnh liệt lướt qua, đáy mắt chậm rãi biến đỏ, ứ máu.
Tại sao hắn lại tới đây, rốt cuộc là vì ai?
Hắn thật sự tới vì cứu Trình Vũ từ ổ cướp ra sao?
Ở trong lòng La Cường không quá lớn, chỉ chứa hai người, một người là La Tam, người còn lại là Thiệu Tam.
Trình Vũ là ai?
Bố căn bản không quen biết, chưa nghe nói qua. Trong lòng bố đâu có chứa người này?
Trình Vũ như vậy, dụ dỗ thằng ba, xài tiền