Thiệu Quân vừa quay đầu là nhìn thấy người này ở bên cạnh sân tập lớn của nhà tù Thanh Hà.
Năm đó, cửa lớn của nhà giam còn chưa lắp đặt thiết bị vân tay và nhận diện khuôn mặt, sân bóng rổ bên cạnh sân thể thao vẫn còn là một khối xi măng loang lỗ thô sơ, dưới lầu tòa nhà giam có một dãy cây hòe, chỉ thấy quanh mắt cây thưa thớt lác đác nở ra mấy chùm hoa dài đang rủ xuống, đung đưa nhẹ nhàng cùng một chỗ với bóng cây cao lớn.
Khi ấy, Thiệu Quân còn trẻ, bóng lưng lúc quay đầu vẫn còn rất phóng khoáng.
” Tam Gia, của cậu này.”
” Tự nhiên đi, chơi trận bóng này cho vui thôi.”
Thiệu Quân nhận quả bóng từ đồng nghiệp truyền tới, thân thể nhoáng một cái, người lách qua khe hở, nhảy lên không trung ném bóng vào trước sự ngăn cản trong nháy mắt của đối thủ, y làm một động tác giả cứ như một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp vậy.
Quả bóng được chuyền lại cho đồng nghiệp phía sau, y nghiêng người bay ra ngoài, lăn một cái ở trên đất.
” Thằng nhóc cậu…!” Điền Chính Nghĩa chỉ vào Thiệu Quân.
Thiệu Quân lắc lắc cổ , mặc kệ mồ hôi vươn trên lọn tóc. Mấy vị đại ca này mỗi lần trực ban đều nhân lúc phạm nhân nghỉ ngơi nặn ra một chút thời gian đến sân tập chơi bóng rổ, Thiệu Quân là tiền vệ của đại đội một, hỗ trợ tăng tỷ số của trận này lên gấp đôi thêm mấy lần nữa.
Y chơi rất nhiệt tình, chiếc áo trong bởi vì vận động mạnh trong thi đấu mà bị vén lên đến tận ngực, lộ ra mấy múi cơ bụng thẳng hàng. Thắt lưng da trên eo luôn thắt lỏng hơn những người khác một nút, chiếc quần dài lỏng lẻo được giắt ở bên hông, lề mà lề mề một hồi bị kéo đến xuống tận mu bàn chân, chính là cái kiểu nửa rơi nửa không rơi, đó là kiểu của mấy đứa con ông cháu cha nhà công an bọn họ.
Một chiếc xe áp giải lái vào trong nhà tù, một anh đặc công đầu đội mũ sắt tay cầm súng tự động cỡ nhỏ từ trên nhảy xuống, biểu cảm vừa căng thẳng vừa nghiêm túc.
Thiệu Quân nhạy bén, cách cả nửa sân tập la lên một tiếng: ” Này?…Máu kìa?”
Trên tay hai vị đặc công kia có máu, trên cánh tay đang quấn băng băng gạc cấp cứu. Lái xe từ Bắc Kinh đến nhà tù Thanh Hà, lộ trình cả nửa ngày đường vừa nhìn là biết không yên ổn, thiếu chút nữa nữa là đã ”Lật” mất rồi.
” Một chút thôi, đệch , không sao.”
Một trong hai người đó trả lời.
” Ai vậy?”
Thiệu Quân từ từ chậm rãi đi đến gật đầu chào hỏi. Lưng và ngực y ướt đẫm mồ hôi, đường nét cơ bắp ở vai sáng lên một lớp bóng nhẫy, ánh mặt trời chiếu vừa đúng lúc.
Y nhìn về phía người bị áp giải trong xe, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào đây. Đội công an đặc công cứ hai ba ngày là lại đến đây đưa từng xe một chở phạm nhân tới, cả hai bên đều đã quen biết, cho nên mấy lời nói đều không cần mang theo danh hiệu, nói ngắn gọn đơn giản là được.
Thiệu Quân biết, Cục thành phố dùng đến loại xe áp giải bọc thép, lại còn có cả tấm thép phòng hộ là chuyên dùng để áp giải những tên trọng phạm có tính chất nguy hiểm tội ác tày trời, còn mấy tên tôm tép bình thường thì làm sao xứng với loại xe này.
Tiếng xích sắt xẹt qua nặng nề vang lên, một đôi chân mang giày vải đen kéo theo xích chân chật hẹp rơi xuống đất, chấn động đến mức khiến cho đất nơi Thiệu Quân đang đứng cũng khẽ rung nhẹ, trong lòng cũng không hiểu sao tự nhiên lại hơi lay động một chút…
Cả tay và chân phạm nhân đều bị còng lại, tám vị cảnh sát dùng súng bao vây đưa hắn vào trong bức tường của nhà giam.
” Nhiệm vụ của chúng tôi có thể tính là đã hoàn thành, người này giao lại cho các anh, toàn bộ chuyện còn lại sẽ đều do các anh quản lý.”
Vị cảnh sát áp giải kia lấy túi công văn bằng giấy kraft đưa cho Thiệu Quân, trước khi đi còn để lại cho đội quản giáo một câu như thế, thở phào nhẹ nhỏm, thậm chí trong giọng nói còn lộ ra cảm giác như đã trút bỏ được gánh nặng còn cười trên nổi đau của người khác nữa chứ.
Trên mặt phạm nhân đeo một cái mũ trùm đầu màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Thân hình rộng lớn dần dần đi qua hành lang, đôi giày vải đen bỗng nhiên quay lại, nhìn chằm chằm Thiệu Quân một cái.
Đôi mắt thâm sâu, hai ánh nhìn đen đặc nhìn xuyên qua chiếc mũ trùm đầu màu đen, ánh mắt hung ác nham hiểm mang theo ý khiêu khích, lướt qua trán Thiệu Quân rồi bắn sang phần bụng của y…
Thiệu Tam Gia sửng sốt, thằng kia, anh dám nhìn tôi à?
Nhìn cái gì?
Y vô thức cúi đầu, ngón tay lặng lẽ sờ sờ trước đũng quần của mình, kiểm tra xem khóa quần của mình đã kéo lên chưa…
Khóa quần đã kéo kín kẽ, hoàn toàn không có gì lộ ra ánh sáng cả.
Thiệu Quân chẳng hiểu gì ngẩng mắt lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt cười nhạo của đối phương. Vừa rồi y sờ đũng quần mình đã bị tên này nhìn thấy.
Mẹ nó… Thiệu Quân mau chóng kéo áo xuống che bụng và eo, quay người tiếp tục đi chơi bóng rổ.
Khi trở về phòng làm việc, trưởng nhà tù đưa một văn kiện cho mấy vị quản giáo của đại đội một: ” Người này, đội các cậu nhận đi.”
” Đưa người này đến đâu?” Đội trưởng Điền hỏi.
Hai chân của Thiệu Quân đang gác trên bàn làm việc rung nhẹ, đọc lướt qua văn bản một lượt, nhất thời nhíu mi, đáy mắt toát ra sự ghét bỏ và khinh bỉ.
Người này vậy mà lại là bản án hoa sao.
” Cho hắn ta đến lớp số 7 đi, lớp lão Thịnh đó.” Đội trưởng Điền nói.
Đồng nghiệp cả một phòng cùng hi hi ha ha cười, ai cũng biết đội trưởng Điền không có lòng tốt như vậy. Lớp số 7 là một ” Lớp vấn đề” của đại đội, nhiều tên hay gây chuyện, cả mấy người cùng phòng, người mới vào nhất định không thể thoải mái được. Bởi vậy, nếu nhìn không thuận mắt phạm nhân mới đến nào, không cần quản giáo đích thân ra tay, chỉ cần đến lớp số 7 chỉnh đốn mấy hôm là sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay thôi.
Thiệu Quân cãi lại: ” Tôi nói này, sao không nhận vào lớp số 2 số 3 của các anh đi?”
Điền