“ Châu Kiến Minh, người địa phương, tháng tám nhận phán quyết tội ấu dâm trẻ em, mười năm tù, là anh không sai chứ?” Thiệu Quân lạnh lùng nói.
“ Tôi ! Con mẹ nó…!”
“ Phòng giam của chúng tôi không cần người này! Không chứa nổi thằng này đâu!”
“ Sau này đại đội phòng giam chúng ta khỏi phải lăn lộn luôn rồi.”
…
Trong phòng mọi người ngồi quanh một vòng, nhảy một phát toàn thể mọi người như ong vỡ tổ, bắt đầu chửi bậy, ánh mắt nhìn chằm chằm phạm nhân dần dần bốc hỏa.
‘’Cái trym to’’ấy từng làm mấy chuyện không được đứng đắn ư? Trong phòng hầu như ánh mắt mọi người đều lóe lên một tia lạnh băng, giống như nóng lòng mong muốn biến ra một con dao phay để xông lên chém, tịch thu công cụ làm xằng làm bậy của cái tên này vậy!
Đừng nói đến việc tất cả những phạm nhân ở trong này đều phạm phải những tội ác chồng chất, độc ác có tiếng, thậm chí có ác nhân hai tay dính đầy máu tươi, cho dù đã là tội phạm nhưng cũng sẽ hiểu đạo làm người, biết nghĩa khí. Có câu nói mèo có đạo mèo , chó có đạo chó thì trong tù cũng có lề lối của người trong tù, có một chuỗi những quy tắc giang hồ đã bất thành văn. Những người gây ra mấy vụ án chấn động cả nước, phạm phải tội tày trời, dám khiêu chiến với cơ quan chuyên chính của quốc gia, dám đùa bỡn trước mặt bộ công an, bị truy nã toàn quốc, bị đuổi giết trăm ngàn dặm, đó đều là những nhân vật trong truyền thuyết của nhà giam, trong tù bọn họ sẽ được bạn tù xưng tụng là anh hùng hảo hán*. Nhưng tương phản, trong ngục cũng có loại người bị xem thường nhất đó là những tên phạm tội cưỡng dâm, hay còn được gọi là “ Bản án hoa”.
* Anh hùng hảo hán: Những người đàn ông dũng cảm.
Phạm vào bản án hoa là loại sẽ bị coi thường nhất, bị bạn tù phỉ nhổ như con chuột qua đường, mọi người hô đánh là đánh ngay, có thằng nào thì xử thằng đó, những người từng ngồi tù đều hiểu được cái quy tắc này.
Mà tên trọng phạm số 3709 này chẳng phải ai khác chính là La Cường.
La Cường mới ngày đầu tiên vào ngục thì đã biết được, hắn bị người ta bôi đen.
Hồ sơ của hắn bị làm giả, nhất định là có người muốn chơi hắn, cố ý để hắn phải chịu khổ trong tù.
Con ngươi La Cường co lại, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt của Thiệu Quân, nhấn mạnh mỗi một câu một chữ rõ ràng nói: “ Tên đó không phải là tên tôi, tôi chưa từng phạm tội đó.”
Đáy mắt Thuận Tử đỏ ngầu, đột nhiên mắng to: “ Thật con mẹ nó làm mất mặt đàn ông, hiếp trẻ con đều là lũ khốn nạn, súc sinh.”
Thiệu Quân từng gặp qua loại phạm nhân nói mình bị oan, hơn nữa còn gặp rất nhiều nên cũng không để trong lòng, nói:” Đây là nhà giam, không phải công an, cũng không phải tòa án. Chúng tôi không thể giải oan hay kết án. Nếu thực sự anh cảm thấy mình bị oan thì viết đơn, mời luật sư, chúng tôi sẽ giúp anh kháng án lên tòa án.”
La Cường lạnh lùng hừ một tiếng không trả lời.
Bố mày còn phải kháng án sao, đây rõ ràng là trò chơi xỏ người khác mà.
La Cường nhìn chằm chằm y, đột nhiên hỏi: “ Cậu họ gì, tên gì?”
Thuận Tử uy hiếp nói: “ Đây là Thiệu Tam Gia của đại đội chúng tao, mày ăn nói lễ độ một chút đi.”
La Cường cười lạnh, đáy mắt lóe lên.
“ Cảnh sát Thiệu… được, tôi nhớ kỹ cậu rồi.”
Đêm đó Thiệu Quân trực ca đêm, y tới làm việc.
Thiệu Quân ở trong phòng làm việc, một quả tim mà chia ra thành hai, một bên vừa cầm điện thoại chơi game, một bên nhìn màn hình giám sát, sau khi thấy trong video thằng nhóc Nhím Gai của lớp số 7 hình như bị người ta đạp một cú, lực tung mạnh mẽ đủ để làm cho tay chân của tên nhóc này không chạm được gì mà lại vèo một phát bay từ cửa nhà vệ sinh đến góc tường.
Chưa đầy nửa phút Thiệu Quân và hai đồng nghiệp khác mang theo dùi cui tiến vào trong nhà giam đang náo loạn của lớp số 7.
“ Làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ hả?”
Tất cả mọi người trong phòng giam của lớp số 7 đều nhao nhao không yên, trong mắt bùng lên lửa giận, tất cả đồng thời chỉ vào tên giày vải đen: “ Là thằng đó, nó nó nó đó, Châu Kiến Minh, thằng đó đánh người đó.”
“ Đêm hôm khuya khoắt sang đã không lo ngủ mà còn đi đánh nhau vậy đó hả?”
Thiếu Quân gầm nhẹ.
La Cường đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thiệu Quân.
Mấy tên kia đều nhìn qua chỗ khác, bực bội không lên tiếng.
Thiệu Quân vừa nhìn thấy bộ dạng xắn tay áo nhìn chằm chằm như hổ đói của mấy người này là đã biết, mấy tên này không bớt lo cho tên kia nên nửa đêm nửa hôm muốn dạy dỗ tên người mới này, nhất định lại là mấy trò “Trốn mèo”, “Lái máy bay”, “Ôm chậu cá vàng” này kia, kết quả lại bị người ta chơi ngược lại.
Nhím Âu đau đến nhe răng trợn mắt đi từ trong góc tường ra, eo cũng không đứng thẳng nổi nói: “ Quản giáo Thiệu , tên này đá tôi, hắn đánh người đó.”
Dưới tay La Cường vẫn còn cầm theo chiếc gối, giọng nói khàn khàn nói: “ Ai đánh mày? Có bị thương không?”
“…” Nhím Gai nghẹn khuất bụm lấy hai bên xương sườn.
La Cường quay mặt nhìn chằm chằm Thiệu Quân, ánh mắt đảo qua thiết bị giám sát trên đầu: “ Cảnh sát Thiệu, cậu có nhìn thấy tôi đá hắn không ?”
Mặt La Cường không có biểu cảm gì, hoặc là nói hắn lười thể hiện ra.
Thiệu Quân đối mặt với người này, hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu đi, đồng thanh hừ một tiếng, cứ như biết rõ lòng dạ của nhau vậy.
Thiệu Quân cầm lấy dùi cui lướt một vòng, nghiêm giọng nói: “ Làm việc cả một ngày, không mệt à? Không mệt thì ngày mai tăng gấp đôi công việc cho lớp mấy người, chuyển hết việc của lớp số 5 số 6 cho lớp các người hết, có được không?”
Một đám người đều liếc Thiệu Quân, biểu cảm thà chết cũng không khuất phục , tăng công việc lên gấp hai thì lên gấp hai, mấy anh em ghét ác như thù, đó là khí phách lăn lộn trên giang hồ đấy.
“ Còn không ngủ thì cuối tuần chơi bóng rổ, phạt lớp các người năm phút không được tiến vào khu vực Ba Giây.”
Thiệu Quân xuất độc chiêu ra, chiêu này là linh nghiệm nhất.
Cả đám người vừa nghe đến việc này thì nhanh chóng quay đầu đi, hì hục trở lại giường của mình, đặt mông xuống không nói tiếng nào nữa.
Ánh mắt Thiệu Quân thâm sâu nhìn vào tên giày vải đen một cái: Được đó, có gan, giỏi lắm.
Một đạp này đạp cũng thật đúng lúc, đạp ở trong phòng vệ sinh. Cái phòng giam chật chội chỉ có mười mấy mét vuông, camera nhìn không xót chỗ nào, chỉ duy nhất trong phòng vệ sinh nhỏ này là không được, đó là góc chết, không nhìn thấy gì được.
Tên Châu Kiến Minh này đạp người còn tìm gối để lót, một chân đạp lên gối, cho nên không thấy được dấu giày ở trên người tên Nhím Gai xui xẻo kia, cũng chẳng thấy vết thương. Loại thủ đoạn này khiến người ta không tìm được chứng cứ nhưng người bị ăn một đạp này lại rất đau, thịt xương có thể đau đến mấy hôm, một đạp này cũng đủ để cho Nhím Gai nhớ kỹ rồi.
Thiệu Quân thừa biết cái thủ đoạn này nhưng cố ý không nói ra, loại chuyện này nói ra cũng vô dụng, không có chứng cứ.
Y liếc mắt nhìn tên giày đen:“Nếu gối của anh không dùng để ngủ, vậy để tôi giúp anh