Sau khi vụ án tham nhũng kết án nửa năm, nên nhận tội đã nhận tội, cần đền tội rốt cuộc đền tội, người bi phẫn quá độ cùng thương tâm quá độ đều đã chậm rãi khôi phục bình tĩnh, vẫn tiếp tục cuộc sống.
Tam Lý Truân một thế hệ người mới đổi người xưa, khai trương quán bar hộp đêm mới san sát nối tiếp nhau. thấp thoáng ở chung cư trong khu nhỏ xa hoa, trước cửa quán bar “Kiệt khốc” đầy siêu xe, nam nữ trang điểm thời thượng thanh nhã chen chúc xô đẩy nhốn nháo.
Trong đại sảnh, đám bạn bè xấu Thẩm Bác Văn, Sở Tuần, tổng cộng bảy tám người, ngồi trong một góc đại sảnh xa hoa thoải mái nhất, uống rượu, nói chuyện phiếm, nói chuyện tào lao, náo nhiệt.
Giám đốc cùng mấy người nhóm phục vụ ân cần hầu hạ: “Tiên sinh, rượu lạnh đã được chuẩn bị xong, hiện tại dùng luôn à?”
Hôm nay Thẩm Bác Văn uống hơn 50%, rõ ràng bắt đầu lên mặt. Người này uống rượu, khi miệng còn chưa bắt đầu uống xong đã nói mê sảng lảm nhẩm, mặt sẽ từ đỏ sang tím, mỗi lần uống đến bản thân như trái cà tím vậy.
Thẩm công tử nặng nề mà vung tay lên: “Dùng cái gì mà dùng? Không phải nói với các người rồi sao, chính chủ còn chưa có tới, cứ chờ đó đi!”
Có một người bạn không rõ nguyên do mà lẩm bẩm: “Còn chờ gì nữa? Người cũng chưa đến? Chúng ta cứ chờ rượu vậy à!”
Thẩm Bác Văn trợn hai lòng trắng mắt trừng người nọ: “Rượu là cho mày uống sao?……Mày xứng mà được uống à?!”
Thẩm Bác Văn tại chỗ mà phun ra, Sở Tuần gian xảo duỗi tay, hai đầu ngón tay hung hăng lập tức thọc xương sườn người này, vừa lúc thọc đến chỗ khó chịu, thọc đến Thẩm Bác Văn a a mà kêu. Khi Thẩm thiếu gia uống nhiều nói sảng, cha anh ta cũng không làm gì được, chỉ có hai người có thể trị thằng nhãi này, một là Sở Tuần, một người khác còn chưa tới đâu.
Một chiếc xe địa hình lật nghiêng đậu ven đường, quẹo cua, phóng khoáng mà hất đuôi, lốp xe chạy trên đường đè ra hai chuỗi hoa văn rõ đẹp.
Trên xe người nhảy xuống, giày da vừa nặng lại dày, ống quần cố ý rũ xuống ủng giày, toàn thân thời thượng khỏi phải nói, áo len cổ cao bó sát, đầu tóc nhìn như tùy ý nắm lên, lộn xộn, trên thực tế đó là kiểu tóc thịnh hành nhất mùa đông năm nay.
Sở Tuần quay đầu liếc mắt ra cửa sổ một cái, “Tới rồi”, nói rồi bỏ xuống một bàn người lớn, tự đứng lên đi ra ngoài đón người.
Bên cạnh một chiếc xe khác sáp lại, trong xe vươn một ra một cái đầu, kêu lên: “Này, mày mẹ nó nhường một chút đi, đậu xe ở đây làm gì?”
Anh chàng đẹp trai tóc rối mang giày da ngậm thuốc lá, khóe miệng hơi run: “Tại sao phải nhường?”
Người nọ chỉ vào vị trí dừng xe: “Tao tới đây trước, mày bị mù mẹ hai mắt, không nhìn thấy à? Dám chiếm chỗ của tao.”
Anh chàng đẹp trai mang giày da lạnh lùng mà quay đầu, cãi lại nói: “Mày làm ổ tám chuyện ở trong xe, khoảng cách rất xa ở đây, giờ còn muốn chiếm chỗ đậu xe ở đây? Ai tới trước thì chính là của người đó.”
Đường phố gần Tam Lý Truân đặc biệt hẹp, nhiều cửa hàng, xe nhiều, người nhiều, xe khu cư dân gần đó cũng càng nhiều, mỗi ngày buổi tối nhìn thấy nhiều nhất chính là người ta cãi lộn đánh nhau vì chỗ đậu xe.
Sở Tuần một bước ra cửa, vừa lúc nhìn thấy, đẩy người nhảy khỏi xe muốn đánh nhau sang một bên.
Sở Tuần giương lên cằm: “Anh Quân.”
Thiệu Quân vứt ánh mắt với Sở Tuần, xem như chào hỏi. Y lấy điếu thuốc từ trong miệng ra ném đi, một cặp chân dài ở đầy đất vàng giữa cảnh tượng này có vẻ càng thêm thẳng tắp, đẹp trai.
Thiệu Quân nhìn lướt qua xe người đang cãi nhau với y, còn là thẻ bài quân nhân, trách không được sao lại ngang ngược như vậy, lại là nhãi ranh nhà nào lấy xe quân khu đại viện chạy đi uống rượu, đến câu lạc bộ đêm giương oai. Thiệu Quân ra cửa chưa bao giờ mang thẻ bài quân đội, cũng không đặt con ngựa sắc kia trong đầu. Lái xe nhà mình còn đặc biệt thoải mái, không bắt mắt, muốn sao làm vậy, người bên ngoài dù sao ai cũng không quen biết y.
Người nọ mở ra xe quân đội miệng đầy mùi rượu, chửi bới, Sở Tuần một phen gắt gao ôm Thiệu Quân, dẫn người vào: “Đừng chậm trễ thời gian.”
Thiệu Quân quay đầu lại, mí mắt hơi mỏng nhấc một cái, vứt ra một ánh mắt khinh miệt.
Người phía sau không chiếm được chỗ đậu xe, chỉ trỏ chửi bới, Sở công tử lúc này đột nhiên quay đầu lại, híp mắt nói: “Còn chưa xong sao? Không muốn sống qua những ngày lành tốt đẹp nữa à, anh Quân, chính ủy của bọn họ là ai? ”
Thiệu Quân liếc mắt quét bảng số xe, suy nghĩ nửa giây: “Xe này không phải bên tổng tham đại viện của mày sao, tao lại không quen biết, mày còn dám hỏi tao? Mất mặt đến nỗi dám ném đến dưới mí mắt tao sao, chính ủy của mày không phải lão Tôn à?”
Sở công tử một sờ đầu: “Không sai, chính là lão Tôn, Tôn Nhị Hổ, khi quay về sẽ hỏi ba tao, tại sao lại thả rong một đám thiếu chịch ra đây.”
Thật ra thì Thiệu Tam Gia mấy người định làm người tốt, không để bụng, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, dày vò một đám người đui mù này làm gì? Sở thiếu gia lại không dễ chọc như vậy, đừng nhìn người này lớn lên anh tuấn, cử chỉ lộ ra tôn quý ưu nhã, trong xương cốt toàn hư hỏng, miệng lại độc địa, lúc ấy liền móc di động ra, trực tiếp gọi đến nhà Tôn Nhị, ở trong điện thoại lập tức đổi thành một giọng điệu ỷ lại: “Chú Tôn, cháu là Tiểu Tuần đây ạ…… Nhớ ngài chứ, muốn nói với ngài chuyện quan trọng này, ở đại viện bị mất xe đấy ạ, hiện tại con nhìn thấy một chiếc! Để con nói bảng số xe cho ngài để ngài nhanh tìm người điều tra một chút nha……”
Ngày đó nói chuyện điện thoại xong, Sở Nhị Gia cùng Thiệu Tam Gia bỏ lại đám người đang trợn mắt há hốc mồm mắt choáng váng phía sau, kề vai sát cánh, nghênh ngang mà đi.
Thiệu Quân đôi tay cắm túi, cúi đầu đi đường, eo thon lắc nhẹ, bên môi nhếch ra ý cười, Sở Tuần thân thiết mà choàng cổ y, chụm đầu nói chuyện tào lao, đùa giỡn……
Thiệu Tam Gia lộ diện, một đám người đang ngồi đều đứng lên.
Thẩm Bác Văn lắc lắc méo mó mà nghênh đón đi qua, một phen ôm lên suy nghĩ muốn ôm Thiệu Quân vào trong lòng ngực, kết quả thiếu chút nữa đã cắm vào trong ngực người ta. Thiệu Quân nâng đầu người này: “Này, này, cái mặt toàn nước mắt nước mũi không này, đừng có mà chạm vào tao, muốn lau cả người cho tao à?……”
Bàn tay Thẩm thiếu gia vung ra mời rượu, nhân viên phục vụ cũng nhìn ra phô trương này, nhỏ nhẹ mà nói chuyện với Thiệu Quân.
Rượu màu hổ phách lăn tăn trong ly, mùi thơm ngào ngạt cùng mùi trái cây làm người choáng váng, say mê, Thiệu Quân lắc chất lỏng trong ly, uống một hơi cạn sạch……
Thẩm Bác Văn cùng Thiệu Quân chạm cốc: “Anh Quân, vì mày chạy đến nhà tù thoát ra được cái cuộc hôn nhân ép buộc, lấy lại tự do độc thân, mấy anh em chúc mừng mày một cái này.”
Sở Tuần cười mắng: “Còn chúc mừng cái rắm, hai chúng ta làm mất lòng cả nhà chú Thiệu, ở đó còn chúc mừng sao? Sau này tao cũng không dám đến nhà bọn họ nữa đâu!”
Thẩm Bác Văn đỏ con mắt nói: “Thì đã thế nào? Ai mới là bạn của mày, mày là thân của Tiểu Quân, hay là theo chân sau thân thiết với bọn họ ?!”
Sở Tuần vui cười, vỗ vỗ vẻ mặt đỏ thẫm của Thẩm Bác Văn: “Tao chỉ thân với Thiệu Quân.”
Thẩm Bác Văn đặc biệt chính nghĩa: “Cũng không phải nên vậy sao! Anh Quân hiện tại có vui vẻ, có được tự do thoải mái hay không? Chỉ cần nhóc Thiệu Quân của chúng ta vui vẻ là được rồi, khi tao thấy cái mặt của nó nhăn nhó, mặt đầy nếp nhăn, tao liền phát sầu, vặn vẹo chán muốn chết! Bây giờ nó thoải mái, vui vẻ, không nhăn nhó mặt mày, tao cũng vui!”
Sở Tuần học được giọng điệu nói chuyện của phó viện trưởng ở viện kiểm sát, một tay vỗ bàn, chỉ vào Thiệu Quân: “Con trai Thiệu Quốc Cương là cái gì chứ, mẹ nó cũng không ra gì?! Ông đây biết anh giờ đang rất nổi bật, vụ án cũng đã được anh giải quyết, họ Lưu cũng đã xuống, tạo chỗ ngồi cho anh để anh tiếp tục đi lên! Bạn học cũ năm đó, chiến hữu ở binh đoàn cũ, con mẹ nó anh đã không để vào mắt từ lâu rồi!……”
Sở thiếu gia có tài, bắt chước giống như đúc, một bàn người cười to.
Cổ tay Sở Tuần quàng ở trên vai Thiệu Quân, nói: “Anh Quân, bây giờ mày đã nổi tiếng trong giới rồi, vừa nói đến chuyện này, ai mà không biết đến mày? Về sau cô gái nhà nào dám gả cho mày, nói chạy dám chạy chắc? Đồng đội cũ của ba mày chắc thất vọng về mày lắm, một người xinh đẹp như mày lại đi hại con người ta—— thật mẹ nó xinh đẹp, thật mẹ nó hại người!”
Thiệu Quân liếc mắt trừng người: “Tao hại người ư?”
Một đám người nước miếng phun loạn, quở trách, bẩn thỉu.
Thiệu Quân cũng vui theo, cười đến chẳng hề để ý, thoải mái ngồi trên sô pha mềm mại, đáy mắt đong đưa hình ảnh phản chiếu trong ly……
Đêm nay Thẩm thiếu gia bao, Thiệu Quân giúp Thẩm Bác Văn tính toán hóa đơn một chút, còn cố ý giúp anh ta mở hai bình rượu, nghe nói là rượu ủ nào đó năm 1978 ở nước Pháp, cứ vậy uống sạch mấy chục vạn.
Hiện tại Thiệu Quân không dám uống nhiều, sợ gan không chịu nổi, mỗi chai rượu chỉ uống một ly, nếm thử mùi vị. Chất lỏng lạnh lẽo được rót vào dạ dày, trong lòng lại nóng hừng hực. Hai anh em thân thiết chính nghĩa như vậy, hướng về y, che chở y, trong lòng Thiệu Quân cũng vui, cũng cảm động.
Mấy ngày nay Thiệu Quân thường xuyên chạy ra lăn lộn cùng với Sở Tuần và Thẩm Bác Văn, đến hộp đêm chơi, uống rượu, thậm chí có đôi khi tâm sự với mấy cô nàng một chút, đơn thuần để giải trí, giải tỏa tâm tình.
Y thích chơi cùng Sở thiếu gia và Thẩm thiếu gia, lăn lộn lung tung. Hai người kia bất luận là người thế nào đi con đường nào, ít nhất cũng sẽ ở ở cùng y, ba người quen biết nhau từ lúc cởi truồng mặc quần thủng đáy ngửi mùi nước tiểu của nhau, hai nhóc con ít nhất sẽ không bắt nạt y, sẽ không đùa giỡn y, không đến mức giống như tên khốn họ La trong nhà tù như thế, lặng lẽ ném đi, ngày nào đó đảo mắt một cái liền bán y đi, y còn ngu ngốc chạy trước chạy sau, thay người ta đếm tiền.
Bất cứ lúc nào nơi nào, tính cách Thiệu Quân thật ra cũng không phải loại tự sa ngã, tự đày dọa bản thân. Trong lòng y hiểu rõ, cho dù đứng ở trên vách núi, cũng biết lúc nào nên trở về, vừa trở lại thì nên kiềm chế một chút, đừng ngu xuẩn nhảy từ trên vách núi xuống nữa. Tốt xấu gì cũng là đàn ông, đi ra ngoài cũng không có thể thay thế được, khi dựng lên thì ai cũng như ai, không khác nhau là mấy. Đàn ông đi ra lăn lộn, chết như thế nào cũng được, chỉ là không thể có một ngày nào đó bị người ta nói, Thiệu Tam Gia y vì tình cảm, vì một thằng đàn ông mà tự hủy hoại bản thân mình không ra hình người như thế.
Thiệu Quân nhìn tấm gương trong toilet ở hộp đêm tối tăm, cẩn thận nhìn khóe mắt chính mình, đôi mắt